Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2444



Trong chớp mắt, năm tên Nguyên Tướng cấp truyền thuyết phía đối diện đều

muốn cùng sát cánh tiến lên.

Nhưng suy nghĩ này bị gạt bỏ rất nhanh.

Trước khi hiểu rõ cách Khương Thành giết một tên cao thủ cùng đẳng cấp lúc

nãy, bọn họ sẽ không dám mạo hiểm.

Ngộ nhỡ nhiều người như vậy cùng xông lên mà vẫn đánh không lại thì sao?

Nói trắng ra là không đáng phải bỏ mạng chỉ vì một nhiệm vụ triệu hoán.

“Khụ, các hạ khéo đùa.”

Lão giả râu bạc trắng đứng giữa tươi cười mà chắp tay.

“Bọn ta chưa bao giờ nghĩ tới việc đối địch với ngươi, tại sao phải xông lên?”

Khương Thành như cười như không, nhìn tay của đối phương.

“Các ngươi cùng chĩa đao kiếm mà còn nói không muốn chống đối ta, có vẻ lừa

mình dối người nhỉ?”

Đám người trước mặt lập tức run rẩy, tất cả cùng thu binh khí lại, đồng thời

nhanh chóng phá bỏ vòng vây vừa nãy.

Sau đó mới tỏ vẻ bối rối mà giang tay cười làm hoà.

“Không hề không hề.”

“Dù gì cũng cùng là người tu luyện, cầm binh khí trên tay chỉ là thói quen vô

thức thôi!”

“Đúng đúng, thói quen vô thức, có thể thông cảm.”

“Bọn ta hoàn toàn không có ý giao chiến, các hạ thực sự hiểu lầm bọn ta rồi…”

Khương Thành cũng chẳng phải kẻ dễ bị qua mặt.

“Chẳng phải các ngươi đã nhận nhiệm vụ triệu hoán sao?”

“Vân Ly tông muốn chinh phục cả Hoán Đình giới, như vậy hiển nhiên cũng

bao gồm ta trong đó, bằng không sẽ không hoàn thành nhiệm vụ.”

“Nếu sớm muộn gì cũng phải đối đầu, vậy thì không cần chọn ngày đẹp để đánh

nhau, giải quyết ngay bây giờ đi.”

Hơn ba trăm cao thủ phe đối diện lắc đầu xua tay lia lịa.

Tỏ ý mình không hề dính dáng vào vụ này.

“Không có mà!”

“Ai nói muốn hoàn thành nhiệm vụ triệu hoán?”

“Đúng vậy, nhiệm vụ triệu hoán đâu có liên quan đến bọn ta?”

“Chẳng hiểu sao lại muốn chinh phục Hoán Đình giới, có suy xét đến cảm nghĩ

của mọi người chưa, ta là người đầu tiên không chấp nhận.”

“Đúng, bọn ta không chấp nhận!”

Thái độ của bọn họ khiến đám Ngọc Lăng và Ngọc Canh tức đến vẹo cả mũi.

Chuyện gì thế này?

Vất cả lắm mới triệu hoán một đám tay chân hùng mạnh tới đây, kết quả lại

chẳng giúp mình nữa?

Quy tắc triệu hoán của Hoán Đình giới đã xuất hiện biết bao năm nay, đúng là

từng có tiền lệ Nguyên Tướng phớt lờ người triệu hồi, nhưng dẫu sao cũng là số

ít.

Tập thể hơn trăm người cùng mặc kệ người triệu hồi, đúng là xưa nay chưa từng

có.

“Các ngươi điên rồi sao?”

“Đang muốn làm gì đây?”

“Với thực lực của các ngươi, chinh phục Hoán Đình giới là chuyện dễ dàng, tại

sao lại định bỏ cuộc?”

“Sợ hắn làm gì? Cùng xông lên là được, chẳng lẽ không đánh nổi một Nguyên

Tướng đồng giai?”

Nếu bọn hắn không lên tiếng thì không sao, nhưng nói như thế lại làm hơn ba

trăm người không chịu nổi nữa.

Bọn ta sợ đấy, nhưng ngươi đừng nói ra.

“Câm miệng!”

“Bọn ta chỉ được triệu tới làm trợ thủ, không phải thuộc hạ của ngươi, hy vọng

ngươi phân định rạch ròi, bọn ta có tư cách từ chối!”

“Bọn ta tới Hoán Đình giới với tinh thần thiện chí hữu nghị.”

“Ngươi cứ nhất định xúi giục bọn ta chinh phục những môn phái và tộc quần

khác để làm gì?”

“Đúng đấy, ta thấy các ngươi mới là con sâu làm rầu nồi canh ở Hoán Đình

giới, ai nấy đều muốn tiêu diệt!”

Vì để Khương Thành không giết chết mình, bọn họ đang liều mạng cắt đứt quan

hệ với Vân Ly tông, xoá sạch sành sanh.

Gần như nói thẳng rằng bọn ta không quen, cũng chẳng ưa đối phương chút

nào.

Lúc này Khương Thành mới hài lòng mà gật đầu.

“Xem ra bản thân ta hiểu lầm các ngươi rồi.”

“Nào dám nào dám.”

Lão giả râu bạc trắng dẫn đầu cười đến mức khuôn mặt già nua trông như một

bông cúc.

“Đạo hữu tin tưởng là tốt rồi.”

Những kẻ khác cũng rối rít hùa theo.

“Hiện tại hiểu lầm đã được hoá giải, chân tướng rõ mồn một!”

“Đúng, đúng, bây giờ đã tan thành mây khói, coi như chúng ta phải va chạm thì

mới quen nhau!”

“Không biết cao tính đại danh của đạo hữu là gì, chúng ta có thể kết giao…”

Khương Thành âm thầm bĩu môi, đám người này đúng là chẳng biết xấu hổ.

Hắn vốn không định bỏ qua cho đám người này.

Song đối phương đầu hàng một cách quá quyết đoán, quá trơn tru, thành ra

không tìm được cớ để ra tay.

Điều này làm hắn vẫn chưa thấy hả dạ lắm.

Bởi vậy, hắn nhìn về phía đám người nọ với vẻ trầm ngâm.

“Các ngươi vừa nói Vân Ly tông là con sâu làm rầu nồi canh, ai cũng muốn tiêu

diệt?”

Mọi người hơi ngẩn người, không biết tại sao hắn lại muốn nhắc lại câu đó.

Nhưng căn cứ vào nguyên tắc chớ nên chọc giận của hắn, dĩ nhiên họ phải tiếp

tục hùa theo.

“Đúng, đương nhiên là ai cũng muốn tiêu diệt!”

“Bọn ta không giống đám Vân Ly tông kia, bọn ta luôn muốn làm điều tốt giúp

đỡ mọi người.”

“Hoán Đình giới là một nơi tốt đẹp, sao lại nhẫn tâm dấy lên gió tanh mưa máu

ở đây, thật sự không phù hợp với nguyên tắc làm người của bọn ta.”

“Rất tốt! Các ngươi đúng là giàu lòng chính nghĩa.”

Khương Thành đập tay.

“Nếu đã vậy, hãy đích thân ra tay trừ ma đi.”

Dứt lời, hắn chỉ về phía Vân Ly tông.

Lúc này, đám người Ngọc Lăng và Ngọc Canh hoàn toàn biến sắc.

Vậy là định để Nguyên Tướng họ triệu hoán tự tay giết chết họ sao!

Sao lại thế được?

“Không!”

“Các ngươi không thể làm thế.”

“Đôi bên có quan hệ triệu hoán, nếu giết chết bọn ta, các ngươi cũng sẽ thiệt hại

nặng.”

“Lẽ ra các ngươi phải bảo vệ để bọn ta không bị giết…”

Trái với bọn họ, các tiên nhân đang vây quanh hóng hớt đang hả hê khi người ta

gặp hoạ.

Dù sao sau khi đắc thế, điều đầu tiên Vân Ly tông ra lệnh chính là bao vây tiêu

diệt mình.

Nếu Khương Thành không chống cự, có lẽ những người đang đứng xung quanh

lúc này chết hết cả rồi.

“Đúng! Tiêu diệt hết Vân Ly tông!”

“Bọn chúng chính là mối hoạ của Hoán Đình giới!”

“Nếu không tại bọn chúng thì những năm nay sẽ không hỗn loạn đến thế.”

“Tiêu diệt bọn chúng chắc chắn là một việc tốt!”

Ba trăm Nguyên Tướng không động thủ, lão giả râu bạc cầm đầu cũng tỏ vẻ khó

xử.

“Chuyện này, không ổn lắm đâu.”

“Dù sao bọn ta cũng bị bọn họ triệu hoán tới, tự tay giết bọn họ, chẳng phải là

bội ước ư…”

“A!”

Khương Thành chẳng thèm quan tâm rằng bọn hắn sẽ bị thiệt hại hay không.

Chẳng phải bọn họ cũng vừa chĩa kiếm chống đối mình ư?

Họ thật sự không muốn trả một cái giá nhớ đời, cứ tưởng nói suông mấy câu

nhẹ nhàng là sẽ được bỏ qua sao?

“Có vẻ cái gọi là ai nấy cũng muốn tiêu diệt chỉ là một lời dối trá của các

ngươi.”

“Định làm trò lường gạt trước mặt ta ư?”

Xoẹt!

Hắn rút Nhân Quả kiếm ra thêm lần nữa.

Kiếm quang còn hơn thiên ngôn vạn ngữ.

Một giây sao, lão giả râu bạc phất tay áo, mục tiêu bất ngờ chính là Ngọc Lăng

chân nhân.

“Không…”

Ngọc Lăng chân nhân chỉ kịp hét một tiếng chói tai.

Thực lực giữa đôi bên chênh lệch quá lớn.

Một bên chỉ là Đạo Thần cao cấp, bên kia là Cổ Thánh bị áp chế xuống hàng

Thánh Chủ.

Chỉ một giây sau, Ngọc Lăng chân nhân chết mà không dư lại chút gì.

Ngay khoảnh khắc nàng chết đi, lão giả hoàn toàn không bị công kích bỗng

rùng mình, sắc mặt trở nên cực kì nhợt nhạt.

Một dòng máu tươi tràn ra từ khoé miệng, nhuộm đỏ chòm râu hoa râm của

hắn.

Hắn là người do Ngọc Lăng chân nhân triệu hoán, lúc này Ngọc Lăng đã bị giết,

người được triệu hoán như hắn cũng bị phản phệ.

Với cường giả có cấp bậc như hắn, đây là thương tổn đủ làm lung lay căn cơ

của hắn.

Nhưng hết cách rồi, nếu không làm vậy, kiếm của Khương Thành sẽ xuyên qua

người hắn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.