Trong mắt Vân Chi ngập tràn vẻ lo lắng.“Khương Thành, đừng lo cho ta!”“Nếu ngươi bó tay chịu trói, đó mới là vạn kiếp bất phục!”“Chỉ cần còn sống thì vẫn còn hy vọng trở mình…”“Câm miệng!”Kinh Đồng nổi giận mà ngắt lời nàng, nhân tiện làm nàng tạm thời mất khảnăng nói.“Ngươi tên là Khương Thành nhỉ?”“Trong vòng một hơi, nếu ngươi không bó tay chịu trói, ta lập tức giết chếtnàng, nói được làm được!”Dứt lời, đao của hắn lại càng áp sát cổ Vân Chi.Việc này làm cho những môn đồ Trường Sinh quán âm thầm ủng hộ Vân Chiđang đứng phía sau cùng kinh hãi kêu lên.“Dừng tay!”“Không, đừng giết quán chủ của bọn ta!”“Haiz!”Khương Thành không nói nên lời mà thở dài.“Ca hành tẩu ở tiên giới biết bao năm nay nhưng đây là lần đầu tiên bắt gặp thủpháp bắt cóc con tin tầm thường này, chẳng lẽ đây là đặc thù của Hoán Đìnhgiới?”Trước lời châm chọc của hắn, Ngọc Canh chân nhân không hề lên tiếng mà chỉnắm chắc trường kiếm, sẵn sàng nghênh địch.Hắn không biết đám người đại trưởng lão và nhị trưởng lão chết như thế nào,đến tận lúc này vẫn chưa hiểu vì sao.Song, Kinh Đồng Đạo Thần đang khống chế Vân Chi lại tỏ thái độ nắm chắcphần thắng.Thấy Khương Thành không ra tay trước, hắn mặc định là đối phương quan tâmđến con tin, muốn ném chuột lại sợ vỡ bình, không dám tự tiện làm càn.Do đó, hắn tỏ vẻ đắc ý ra mặt, làm như cuối cùng cũng đã bắt được điểm yếucủa Khương Thành.“Nhưng chiêu này rất hữu dụng mà, chẳng phải sao?”“Thắng làm vua thua làm giặc, thủ đoạn mang lại chiến thắng chính là thủ đoạntốt nhất, gì mà vẻ vang với không vẻ vang!”Thành ca cố tình thở dài một hơi.“Ngươi thực sự cho rằng mình đã kiểm soát cục diện?”“Loại thủ đoạn khống chế con tin này chẳng đáng nhìn, vô dụng nữa.”“Ha!”Kinh Đồng Đạo Thần bật cười lạnh lùng.“Ngươi đang làm bộ làm tịch mà còn muốn hù doạ ta? Lẽ nào ngươi dám mặckệ tính mệnh của Vân Chi? Bây giờ ngươi có thể làm gì đây?”Khương Thành nhất thời không biết nói sao cho phải.Mình và nữ nhân kia mới chỉ biết nhau mấy ngày, tại sao lại không dám bỏmặc?“Thật ra con tin không có tầm ảnh hưởng như ngươi tưởng…”“Câm miệng đi!”Kinh Đồng lớn tiếng ngắt lời hắn.“Chỉ còn một khắc cuối cùng, nếu ngươi vẫn không khoanh tay chịu trói, vậyđợi nàng chết đi…”Chưa kịp nói hết câu, hắn phát hiện con tim trong tay mình đã biến mất.Tiếp đó, hắn cảm thấy cổ họng mình hơi thắt lại, như thể bị siết chặt vậy.Đến nỗi không thể phát ra âm thanh nào.Biến cố đột ngột này khiến hắn biến sắc dữ dội, vội vàng điều động tiên lực vàthần hồn để giãy giụa.Song, khi còn chưa kịp làm việc này, hắn bỗng nhận ra hồn hải và khí hải củamình đều đã bị áp chế ngay lập tức bởi một thứ sức mạnh không thể cưỡng lại.Trước sức mạnh ấy, hắn giống hệt một con kiến hôi đang đối diện với ngọn núiđồ sộ.Tại sao thứ sức mạnh kinh khủng ấy lại có thể tồn tại trên đời?Khi hắn ý thức được điều này, nỗi kinh sợ lập tức bủa vây cơ thể hắn.Mình vừa đe doạ một sự tồn tại đáng sợ đến mức nào?Ở bên kia, Vân Chi chợt nhận ra bản thân đã khôi phục nguyên trạng, ngay cảkinh mạch và khí hải bị phong bế cũng được phóng thích trong chớp mắt.Nàng chưa kịp chủ động làm gì thì đã quay về chỗ các môn nhân Trường Sinhquán.“Quán chủ!”“Đại sư tỷ!”Cùng với nỗi vui mừng khôn xiết, rốt cuộc họ cũng thấy rõ những gì vừa xảy ratrong cuộc.Chỉ thấy Kinh Đồng Đạo Thần vừa nãy còn rất phách lối đang bị người khácbóp cổ.Rũ rượi như một con gà chết.Mà người nọ lại chính là Khương Thành.Chỉ vậy cũng rất kinh người rồi.Đột ngột giải cứu con tin, đồng thời khống chế ngược một Đạo Thần sơ giai,thực sự quá mức thần kỳ.Nhưng điều khiến mọi người kinh hãi lại là một chi tiết khác.Khương Thành không hề đứng ở vị trí Kinh Đồng Đạo Thần kìm chặt Vân Chikhi nãy mà vẫn đang đứng ở vị trí ban đầu của hắn.Nói cách khác, hắn đã trực tiếp kéo Kinh Đồng đến tay mình.Hoặc là đích thân vọt tới sau lưng đối phương rồi lôi người ta trở về chỗ mình.Dù sao mọi người ở đây, bao gồm cả Ngọc Canh chân nhân, không có một aithấy rõ tình cảnh vừa phát sinh.Nhưng dù là giả thiết nào thì nó cũng đủ làm bọn họ khiếp hãi tột độ.Là các Tiên nhân mạnh mẽ, đây là lần đầu tiên họ có cảm giác vừa “gặp quỷ”.Bởi vậy, toàn trường yên lặng như chết, không kẻ nào dám hó hé nói năng.Trong lòng họ không hẹn mà cùng nảy ra ba chữ - cấp truyền thuyết.Chắc chắn kia là Nguyên Tướng cấp truyền thuyết.Trong đôi mắt xinh đẹp của Vân Chi cũng tràn đầy vẻ khó tin.Dường như nàng không thể tin rằng bản thân mình chỉ triệu hoán một lần nhưvậy mà lại triệu được một cường giả chí tôn đáng sợ đến thế.“Ta nói rồi, ngươi chưa hề kiểm soát cục diện.”Nghe Khương Thành nói vậy, Kinh Đồng Đạo Thần ứa mồ hôi lạnh, khổ nỗikhông thể bật ra lời nào.Hắn chỉ có thể nhìn sư tôn mình bằng ánh mắt cầu xin.Mong mỏi đối phương sẽ cứu hắn.Song, hắn đã phải thất vọng, bởi lúc này sư tôn hắn cũng tỏ vẻ khiếp đảm khônxiết.“Bây giờ ngươi là con tin của ta.”Ngữ điệu của Khương Thành rất bình tĩnh, không hề kích động như Kinh Đồngtrước đó.Với hắn, khống chế một Đạo Thần sơ giai chỉ là hành động hành hạ kẻ yếu, mấtthể diện lắm.“Nếu con tin có giá như vậy, liệu đồng bọn của ngươi có thể khoanh tay chịutrói vì ngươi không?”Hắn chẳng biết Ngọc Canh chân nhân là ai.Nhưng sau khi hắn nói xong, ánh mắt mọi người đương nhiên đều đổ dồn lênngười nọ.Đợi chờ quyết định của kẻ đó.Ánh mắt Kinh Đồng Đạo Thần càng trở nên khẩn thiết, chất chứa hy vọng từtận xương tuỷ mà trông ngóng, dường như đang mong đợi sư tôn của mình cóthể thay đổi cục diện.Hắn không trông mong sư tôn có thể đánh bại Khương Thành, dù sao điều đócũng phi thực tế.Hắn chỉ hy vọng sư tôn có thể dùng Vân Ly tông để áp chế tên Nguyên Tướngnày, hoặc là lấy bảo vật quý để chuộc mình về.Trước mắt bao người, Ngọc Canh chân nhân rốt cuộc cũng mở miệng.“Tên nghiệt súc ấy dám khống chế người triệu hoán ngươi là Vân Chi, quả thựcđáng chết vạn lần!”“Hành vi lúc nãy của hắn khiến ta đau đớn cùng cực, vẫn luôn suy xét cách cứuVân Chi quán chủ mà không làm nàng bị thương, điều kiện tiên quyết chính làphải hạ được tên nghiệt súc kia!”Hắn nặn ra một nụ cười rồi chắp tay với Thành ca.“Nhưng không ngờ tiền bối đã làm điều này nhanh hơn ta một bước, thật sự bộiphục!”Kế tiếp, cái mặt già của hắn nghiêm lại, tỏ vẻ cứng rắn.“Ta tuyên bố, Kinh Đồng không còn là đồ đệ ta nữa, đồng thời cũng không cònlà môn đồ Vân Ly tông.”“Hành động của hắn không hề liên quan đến bọn ta, bọn ta cũng thấy căm giậncực điểm!”Phát ngôn này lập tức làm tất cả mọi người nhất tề trợn mắt há hốc mồm.Làm thế mà được hả?Nói năng lươn lẹo trơn tru quá nhỉ?Chưa kể đến Kinh Đồng Đạo Thần đối diện đang vô cùng ngờ vực, ngay cả cácđồ đệ khác của Ngọc Canh cũng lui về sau mấy bước, tỏ vẻ kiêng dè.Sợ rằng chính mình sẽ bị sư tôn vô cùng “thức thời” bán đứng.Khương Thành không ngạc nhiên lắm.Hắn từng gặp biết bao thể loại người, Ngọc Canh chẳng phải kiểu hiếm gặp.Song vì muốn tung hứng theo đối phương nên hắn vẫn cố tỏ ra kinh ngạc, nói:“Không được đâu, đây là con tin mà.”“Chẳng lẽ ngươi không muốn tôn trọng con tim tí nào, không định cứu thửsao?”