Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2436



“Không không không!”

Đầu của Ngọc Canh chân nhân lắc liên tục như cái trống bỏi.

Giờ đây hắn nào dám cứu gì Kinh Đồng chứ.

Chỉ mong sao không bị liên lụy là may lắm rồi.

“Tên nghiệt súc này tội không thể tha, tiền bối cứ tùy ý xử lý.”

Nghe thấy câu nói này, Kinh Đồng Đạo Thần có cảm giác như bản thân mình bị

giẫm mạnh cả vạn lần, cả người sắp khô queo rồi.

Thế mà Khương Thành vẫn cứ cố ý giễu hắn.

“Quả nhiên vừa rồi ngươi nói chẳng đúng.”

“Con tin đã ở trong tay rồi mà không có tác dụng gì cả.”

Kinh Đồng rất muốn nói bản thân cũng không ngờ mình lại trở thành con tin

nhanh vậy.

Nhưng mà thật đáng tiếc, Thành ca lại không cho hắn cơ hội nói gì.

Càng huống hồ gì hắn bây giờ tuyệt vọng giống như đồ xui xẻo, cũng chẳng còn

sức đâu mà nói gì.

“Nếu như đã không ai cứu, vậy xem ra chỉ có thể giết đi thôi.”

Ngọc Canh chân nhân ở phía đối diện gật đầu thật mạnh, nói thật to: “Tiền bối

giết chết nghiệt súc này là giúp Hoán Đình giới trừ đi mối hoạ!”

“Mong tiền bối nhanh chóng giết chết tên tặc này, trả lại cho Trường Sinh quán

một càn khôn xán lạn!”

Người không biết còn cho rằng hắn là người của Trường Sinh quán cơ.

Lạch cạch!

Khương Thành cũng lười day dưa, khi chém Kinh Đồng cũng đồng thời hủy

luôn hồn hải và ý thức của hắn.

Lúc này mới đem thi thể nát như cái bao tải vứt đến trước mặt Ngọc Canh.

Sắc mặt Ngọc Canh không hề có chút bi thương nào, ngược lại còn nhanh

chóng tán thưởng.

“Tiền bối giết hay lắm!”

“Đa tạ tiền bối đã diệt trừ mối hoạ cho bọn ta!”

“À thì, ta nhớ ra mình còn có chuyện quan trọng, không thể tiếp tục nghe tiền

bối dạy bảo nữa, xin phép cáo từ trước…”

Nói xong, hắn định rời khỏi nơi này.

Đám người Vân Chi sao có thể để hắn chuồn đi dễ dàng vậy được chứ!

Ngay lập tức đã rút kiếm chắn trước mặt hắn.

“Đứng lại!”

“Thế là muốn đi rồi ấy hả?”

“Vừa rồi mới làm gì chắc không phải ngươi quên cả rồi chứ?”

Nếu không phải có Khương Thành đứng một bên thì Ngọc Canh chân nhân sớm

đã vung cho một bạt tai rồi.

Một Đạo Thần sơ giai như ngươi lại dám cản một Đạo Thần cao giai như ta à?

Chán sống rồi chứ gì?

Nhưng nghĩ lại bản thân vốn không đánh lại Khương Thành, hắn chỉ có thể cố

nặn ra nụ cười bồi.

“Lúc trước là do ta đã mạo phạm ngươi.”

“Thật ra ta toàn bị đại trưởng lão của các ngươi làm ngu muội, bản thân ta hoàn

toàn không có ý gì với Trường Sinh quán cả.”

“Hả?”

Đám người Vân Chi bị chọc cho tức cười.

“Ngươi còn dám xảo biện?”

“Được rồi được rồi.”

Khương Thành khua tay.

“Nếu hắn đã thành khẩn hối hận rồi, có thể tha thì tha, bỏ qua cho hắn một lần

đi.”

Lời này của hắn khiến mọi người đều kinh ngạc.

Nếu không phải vừa rồi Thành ca giết chết nhiều người như vậy, mọi người đều

sẽ nghĩ hắn là kẻ từ bi thái quá thôi.

Đến cả đám người Ngọc Canh chân nhân cũng thấy khó tin.

Thật sự tha cho mình sao?

Sau khi rời khỏi địa bàn của Trường Sinh quán, hắn còn cảm thấy chuyện này

không chân thật chút nào.

Trên đường đi cứ phải dè dặt, sợ Khương Thành có thể đuổi theo tiêu diệt mình

bất cứ lúc nào.

Mãi đến khi về lại đến Vân Ly tông hắn mới yên tâm trở lại.

Sau đó, ngay giây phút đầu tiên hắn đã xông ngay vào đại điện, to mồm hét

vang.

“Khai chiến rồi, khai chiến rồi!”

“Trường Sinh quán muốn khai chiến với chúng ta!”

“Tuyệt đối không được bỏ qua cho bọn họ!”

Mấy trưởng lão ở lại trông giữ tông môn bị giọng hét của hắn làm cho mông

lung.

“Có chuyện gì vậy?”

“Sao lại muốn khai chiến rồi?”

“Trường Sinh quán không phải nương nhờ vào chúng ta sao? Bọn chúng là cái

thá gì chứ?”

Ngọc Canh chân nhân đương nhiên sẽ không vì Khương Thành bỏ qua cho

mình mà cảm kích hắn.

Hắn chỉ muốn rửa sạch mối nhục, trừ khử cái gai trong mắt.

“Trường Sinh quán lần này không xong rồi!”

Hắn khua tay múa chân, thêm mắm dặm muối vào kể hết một lượt chuyện vừa

xảy ra.

Nghe nói bên kia có Nguyên Tướng cấp bậc trong truyền thuyết, những trưởng

lão khác của Vân Ly tông không thể không thận trọng hơn.

“Bọn họ lại có thể mời được một cường giả như vậy ư?”

“Xem ra thật sự không thể tiêu diệt được rồi, nếu không sự nghiệp của chúng ta

cũng sẽ tan luôn!”

“Cấp truyền thuyết, đấy chính là thực lực cấp Thánh Chủ, không thể xem nhẹ

được!”

“Rất khó để đối phó.”

Trong điện ngoại trừ những trưởng lão vốn là của Vân Ly tông ra còn có những

người đứng đầu những tông môn khác sau này bị thôn tính mà nhập môn.

Những người này nay đã bước lên con thuyền lớn Vân Ly tông rồi, vinh cùng

vinh nhục cùng nhục.

“Vị đó… có thể đối phó với cấp trong truyền thuyết kia của Trường Sinh quán

không?”

“Đều là cấp truyền thuyết cả, khó mà nói được.”

“Cái này phải đánh mới biết được.”

Ngọc Lăng chân nhân - chưởng môn của Vân Ly tông điềm nhiên nói: “Kiếm

chủ đại nhân vốn không phải là nhân vật cấp truyền thuyết bình thường, nếu

như ra tay thì Nguyên Tướng của Trường Sinh quán kia có thể xử lí nhẹ nhàng

rồi.

“Chỉ có điều Kiếm chủ đại nhân gần đây bế quan, không tiện ra tay.”

Kiếm chủ đại nhân mà nàng nói chính là Nguyên Tướng cấp truyền thuyết mà

Vân Ly tông nhờ cậy vào.

Nghe đến tên của người này, mấy vị trưởng lão kể cả Ngọc Canh trong đó điều

lộ vẻ tự hiểu.

Nguyên Tướng kia tuy được Ngọc Lăng chân nhân mời sang, nhưng từ ngày

đầu tiên đến này đều không ai có thể chỉ huy được.

Người này chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ giết chết Ma Hoành chân nhân, vốn

chẳng có chút hứng thú gì mưới vương đồ bá nghiệp của Vân Ly tông.

Trước đây Vân Ly tông tiêu diệt những tông môn khác, ban đầu đều do dụ dỗ

những tông môn khác đến đánh mình, sau đó sẽ đi cầu cứu người đó, thành

công thu phục mấy tông môn kia.

Sau đó lại thu hút những cao thủ của tông môn khác, sau khi nhanh chóng mở

rộng quy mô, lại lần nữa tiếp tục khiêu chiến với bên ngoài.

Muốn “Kiếm chủ đại nhân” kia chủ động giết chết Trường Sinh quán thì gần

như là chuyện không thể.

Suy cho cùng thì trước đó bọn họ cũng đã cố ý tung tin giả về Ma Hoành chân

nhân, hòng lừa người này xuất chinh không chỉ một hai lâng, bây giờ trò này

không còn linh được nữa rồi.

“Nếu có thể lừa được người này đến Vân Ly tông thì ngon rồi.”

Nghĩ đến đây, Ngọc Lăng chân nhân bắt đầu điều binh khiển tướng.

Phái hết cả hơn mười Đạo Thần cao giai kể cả Ngọc Canh chân nhân ra ngoài.

“nếu như có thể giết được Nguyên Tướng cấp truyền thuyết kia thì tốt nhất.”

“Nếu như không thể được thì cố gắng dụ dỗ hắn đến đây.”

“Một khi đã kinh động đến Kiếm chủ đại nhân rồi thì hắn nhất định sẽ chết

không có đất chôn thây.”

Hành động của bọn họ rất nhanh, chỉ sau một ngày ngắn ngủi, mười hai Đạo

Thần cao giai đã giết đến bên trên Trường Sinh quán.

“Vân Chi, còn không mau lăn ra đây chịu chết.”

“Còn có cả Khương Thành kia nữa, ngày chết của ngươi đã đến rồi.”

Môn đồ của Trường Sinh quán lập tức bay ra, vừa nhìn thấy đội hình xếp hàng

dài trên không đã bị dọa cho một phát.

Đến cả quán chủ như Vân Chi cũng cảm thấy bất lực.

Nàng chỉ có thể đưa ánh mắt từ từ hướng về phía Khương Thành.

Ngọc Canh chân nhân dẫn đầu vừa thấy Khương Thành đã lộ vẻ thù hận.

“Không ngờ chứ gì, ta lại trở lại nhanh đến thế.”

“Đâu có.”

Thành ca nhẹ nhàng nhún vai.

“Vốn đã nằm trong dự tính của ta cả rồi được chưa?”

Lần trước hắn thả Ngọc Canh đi là vì để hắn gọi nhiều cứu binh đến hơn.

Tuy đẳng cấp vị diện của Hoán Đình giới không cao, nhưng muỗi có nhỏ cũng

là thịt mà.

“Vân Ly tông các ngươi không phải nói sẽ gọi người cấp Nguyên Tướng trong

truyền thuyết vô cùng lợi hại ư?”

“Người đâu? Sao lại không thấy vậy?”

Những Đạo Thần cao giai ở cạnh bên Ngọc Canh cảm thấy bản thân bị xem nhẹ

vô cùng.

“Hừ, giết gà cần gì đao mổ trâu.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.