Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2434



Ngọc Canh chân nhân và đám đồ đệ của hắn đúng là thầy nào trò nấy.

Vừa nhìn thấy kim quang trên người Khương Thành lần đầu tiên đã cùng hiểu

lầm đó là bảo vật.

Vì thế, hắn duỗi ngón tay ra.

“Ta mặc kệ ngươi được triệu hoán từ dị giới nào, bây giờ trước mắt ngươi chỉ có

hai con đường.”

“Hoặc dâng hiến bảo vật, quỳ xuống đất thỉnh tội.”

“Hoặc là chết!”

Đây chẳng phải là lần đầu Khương Thành nghe thấy lời thoại này.

Hắn cũng giơ hai ngón tay lên.

“Ta cũng cho các ngươi hai con đường, một là quỳ xuống hô ba tiếng ông nội.”

“Hai là chết.”

Hiện trường đang huyên náo bỗng chốc im bặt.

Ngay sau đó là những tràng cười lớn liên tiếp vang lên.

“Ha ha ha ha.”

“Hắn nói gì đấy?”

“Hắn không biết mình đang uy hiếp ai hả?”

“Đứng trước mặt hai vị Đạo Thần cao cấp mà lại dám phát ngôn xằng bậy, hắn

điên rồi sao?”

“Hình như có vài người không hiểu rõ một đạo lý, có thực lực đi uy hiếp mới

được gọi là uy hiếp, không có thực lực thì chính là trò cười.”

Ngay cả những môn đồ Trường Sinh quán ngấm ngầm ủng hộ Vân Chi cũng âm

thầm lắc đầu.

Họ chỉ cảm thấy đầu óc Nguyên Tướng kia có vấn đề.

Mạnh mồm như thế đâu có ích lợi gì, chỉ tổ củng cố sát tâm của đối phương

thôi.

“Xem ra ngươi muốn đâm đầu vào chỗ chết đây mà!”

Khương Thành lắc đầu.

“Xem ra vì ta chưa giết ai trong trận này nên các ngươi mới cảm thấy ta rất

nhân từ tốt tính.”

“Chán sống rồi!”

Ngọc Canh chân nhân phất tay, đại trưởng lão tức khắc xung phong lĩnh mệnh

mà xông lên.

Ngay khi hắn phóng ra trường kiếm trên tay, đạo hải mênh mông lập tức bao

trùm Khương Thành vào trong đó.

Màn trời nhanh chóng tối sầm lại, như thể ngày tận thế đang đến cận kề.

Duy có sáu căn nguyên thần đài vẫn còn sáng chói như sao trời.

Cảm giác áp bức nặng nề dập dềnh chung quanh vị trí ấy.

Đến Ngọc Canh chân nhân cũng không khỏi nheo mắt lại, cảm nhận sự uy hiếp

uy hiếp từ cường giả đồng giai.

Chúng đệ tử đứng phía sau lại càng giống như nhìn thấy thần linh, trong mắt

tràn đầy vẻ rúng động.

Đối với họ, Đạo Thần cao cấp đã là cảnh giới khó có thể chạm tới, thường ngày

cũng rất hiếm có cơ hội thấy đại trưởng lão động thủ.

Song, điều khiến bọn hắn ngạc nhiên chính là việc tên “Nguyên Tướng cấp điện

đường” kia thậm chí vẫn chưa rút binh khí ra.

Hắn còn không tạo nên đạo hải hay phóng căn nguyên thần đài như đại trưỡng

lão.

Điều này khiến Vân Chi không khỏi lo lắng trong lòng.

Nàng không hy vọng xa vời rằng Khương Thành có thể đại sát tứ phương,

nhưng ít ra cũng phải biết chống đỡ.

Dù sao cũng không thể bó tay chờ chết chứ?

Đám người nhị trưởng lão lại bắt đầu cười ồ lên.

“Tên kia bị doạ đến mức không dám chống trả kìa.”

“Cứ tưởng hắn lợi hai thế nào, đụng phải cường giả thực thụ là ngây người như

phỗng ngay.”

“Tên Nguyên Tướng kia chỉ có thế thôi.”

“Bây giờ không phản kháng cũng muộn rồi, thái độ lúc nãy của hắn đã chọc

giận đại trưởng lão và Ngọc Canh chân nhân, họ sẽ không tha cho hắn…”

Tiếp đó, họ thấy đại trưởng lão vung kiếm xuất chiêu.

Phong vân trong cả đạo hải biến sắc, sóng gió dữ dội, căn nguyên thần đài và

trụ đồ đằng lớn hợp thành nguyên thuật hùng mạnh, lao thẳng tới phía chính

diện Khương Thành.

Sau đó nữa, cục diện lại rẽ sang chiều hướng họ khó có thể hiểu nổi.

Khi còn cách Khương Thành khoảng ba trượng, chiếc búa khổng lồ do nguyên

thuật tạo thành đột ngột dừng lại.

Giống như bị một bàn tay vô hình bóp cổ vậy.

Lúc mới đầu, búa lớn còn run rẩy khe khẽ, như thể đang giãy giụa kịch liệt.

Song, chỉ vỏn vẹn nửa giây sau nó đã hoàn toàn đứng hình ở giữa không trung.

Tiếp theo là tan rã từng chút một.

Rào rào!

Dường như thính giác của mọi người đều xuất hiện ảo giác, vậy mà lại nghe

thấy âm thanh nguyên thuật bị xé toang.

Nhưng sao có thể xé rách nguyên thuật chứ?

Bọn họ nhìn về phía Khương Thành đang đứng trong bão táp rồi kinh ngạc phát

hiện đối phương vẫn chưa rút binh khí, cũng chẳng tạo ra đạo hải.

Thậm chí hắn còn chắp tay sau lưng, tỏ vẻ vô cùng bình thản, cứ như chẳng có

chuyện gì xảy ra.

“Chuyện này là thế nào…”

Ngọc Canh chân nhân trợn tròn mắt.

Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn vượt quá phạm vi nhận thức của hắn.

Nhìn đại trưỡng lão mồ hôi nhễ nhại, bộ dạng có vẻ kiệt sức, mới bắt đầu mà

như vừa cày cuốc khổ cực ba ngày ba đêm, hắn bỗng có cảm giác hơi bất an.

“Nhất định là do bảo vật trên người hắn!”

“Mau!”

“Cùng nhau lên cho ta, cùng tiến lên!”

“Giết chết tên yêu nghiệt dị giới kia, không cần quan tâm đ*o nghĩa gì sất!”

“Ai giết được hắn thì bảo vật sẽ là của người đó!”

Đám nhị trưởng lão trước đó từng bị đánh một trận, sớm đã kìm nén khí lực,

muốn báo thù một phen.

Lúc này lại bị bảo vật kích thích, chẳng khác nào hăng máu gà.

“Giết!”

“Giết tên quái vật đó!”

Hơn trăm người đồng loạt xông về phía Khương Thành, thanh thế người này

còn mạnh hơn người kia.

Khương Thành lắc đầu, không muốn đùa bỡn nữa.

Một khắc sau, linh ý và thiên hồn của hắn đồng thời khuếch trương ra ngoài.

Bầu trời giống như chiếc sủi cảo được gói vào, tất cả tiên nhân tấn công hắn,

bao gồm cả đại trưởng lão, chết đi bằng hết.

Chẳng còn động tĩnh gì nữa.

Chỉ trong một giây ngắn ngủi, hơn trăm tên Đạo Thánh, Đạo Thần Trường Sinh

quán cứ thế chết đi.

Với Khương Thành, thứ chiến tích kiểu này đương nhiên còn chẳng đáng để

khiến hắn hả dạ.

Dẫu sao hắn cũng từng tiêu diệt biết bao Chính Thần, Đạo Thần là cái thá gì?

Hành như thái rau cải thôi.

Sở dĩ vừa rồi hắn lười thi triển nguyên thuật áp chế nguyên thuật của đối

phương là bởi một lý do rất đơn giản. Do nguyên thuật của đối phương có

cường độ quá thấp nên nó không thể đột phá lớp phòng vệ từ thần thể.

Tuy vậy, hắn vẫn thấy ngạc nhiên vì hào quang ngộ đạo Tiên Thụ cũng có chút

hữu dụng.

Khương Thành vốn định đợi nguyên thuật tiếp xúc với thần thể, ai dè nguyên

thuật mới chạm đến tầng ngoài cùng của kim quang đã bị chặn lại ngay.

“Chẳng lẽ đặc hiệu của hào quang còn có thể dùng để ngăn chặn nguyên thuật?”

“Ngộ đạo Tiên Thụ có tác dụng này ư? Sao ta không biết nhỉ?”

Hắn chẳng buồn quan tâm đến chuyện bên này, nhưng lại làm những người

khác vô cùng khiếp đảm.

“Trời ơi…!”

“Đại trưởng lão chết rồi?”

“Chết hết cả rồi, trời ạ, sao lại thế?”

“Nguyên Tướng cấp điện đường đâu thể có sức mạnh lớn đến thế!”

“Ảo giác, chắc chắn là ảo giác, tất cả đều là cảnh giả!”

“Hình như… Hắn chưa từng nói mình là cấp điện đường, chẳng nhẽ thật ra hắn

là Nguyên Tướng cấp truyền thuyết?”

“Khương Thành!”

Vân Chi - người duy nhất ở đây biết tên Thành ca đang vừa mừng vừa sợ.

Lúc trước, khi còn cho rằng Khương Thành là cấp điện đường, nàng đã cảm

thấy cực kì khó tin.

Không ngờ bản thân lại triệu hồi được một Nguyên Tướng cấp truyền thuyết!

Đây là giấc mộng lớn đến mức nào?

Song, chẳng đợi nàng hứng chí bao lâu, cổ nàng đã bị người ta chộp lấy.

Tuy sợ hãi nhưng vẫn rất tàn độc, Kinh Đồng Đạo Thần nhìn chòng chọc

Khương Thành đang từ tốn lăng không lại gần, lớn giọng hét: “Ngươi dám tiến

lên một bước thì ta sẽ giết nàng!”

“Chắc ngươi cũng hiểu nếu người triệu hồi chết thì Nguyên Tướng được triệu

hoán như ngươi cũng bị thiệt hại nặng!”

“Bây giờ ta lệnh cho ngươi, lập tức khoanh tay chịu trói, bằng không nhất định

ta sẽ giết chết nàng!”

Sự đe doạ của hắn làm Khương Thành cảm thấy cạn lời.

Vì sao đám người này đều mặc định cho rằng mình được triệu hoán tới đây?

Huống chi, cho dù có được triệu hoán thật thì kiểu bắt giữ con tin tầm thường

kia cũng vô dụng với hắn
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.