Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2433



“Nguyên Tướng mà Vân Chi triệu hoán ra?”

Đại đệ tử Kinh Đồng của Ngọc Canh chân nhân thốt ra tiếng cười chế giễu.

“Nàng cũng học người ta đi triệu hoán à?”

Kiểu triệu hoán này vốn không phải không phải trả giá.

Bản thân người triệu hoán sẽ mất đi một phần khí huyết, lần trước nếu không

phải rơi vào tuyệt cảnh thì Vân Chi cũng sẽ không làm đến bước này.

Bởi vì nguyên nhân này nên bình thường tiên nhân sẽ không dễ dàng đi triệu

hoán.

“Nguyên Tướng cả nàng cũng không lập tức trở về sao?”

“Không có không có.”

Mấy môn đồ phụ trách dẫn đường đều là tâm phúc của nhị trưởng lão, lúc trước

bị Thành ca trực tiếp làm cho sấp mặt, bây giờ đương nhiên không có chút hảo

cảm nào với hắn rồi.

Chỉ mong sao đại trưởng lão của Vân Ly tông giáo huấn tên tiểu tử này, trong

lúc nói thì bộc phát luôn sở trường khiêu khích.

“Vân Chi ỷ vào Nguyên Tướng này mà phách lối, nếu không thì nàng nào có cơ

hội làm quán chủ chứ.”

“Không sai, Nguyên Tướng này tiếp tay cho giặc, thật đáng ghét.”

“Theo như ta thấy, hắn cố ý ở lại không trở về là để đối đầu với Vân Ly tông.”

Kinh Đồng Đạo Thần vốn không có quá nhiều hứng thú với Khương Thành.

Suy cho cùng thì đa phần Nguyên Tướng cũng chỉ là khách qua đường, vốn sẽ

không ở lại lâu dài ở Hoán Đình giới.

Bây giờ nghe bọn họ nói như thế thì địch ý lại nổi lên.

“Đối đầu với Vân Ly tông bọn ta? Hắn cũng có tư cách đó ư?”

“Khẩu khí lớn thế à, hắn có thực lực gì chứ?”

Mấy vị trưởng lão nhìn nhau một cái, trong đó có một người hạ thấp giọng nói:

“Nguyên Tướng này đúng là có chút thực lực, nghi là cấp điện đường, theo như

ta tính thì không nên đối cứng với hắn…”

Hắn không nói như thế thì còn màu, một khi nói thế thì Kinh Đồng lại càng có

hứng thú.

“Cấp điện đường thì sao chứ?”

“Hắn tưởng hắn là thá gì chứ?”

Tuy lời nói là thế, nhưng bản thân hắn kì thực cũng chỉ là một Đạo Thần sơ giai,

còn Nguyên Tướng cấp điện đường bình thường là thực lực của Đạo Thần cao

giai rồi.

Thứ khiến cho hắn có dũng khí như vậy chính là thế lực to lớn Vân Ly tông sau

lưng hắn.

Động phủ của Thành ca không có bất cứ trận pháp nào, cũng không mở bất kì

cấm chế nào luôn.

Mấy người vốn còn như đại địch xông đến, kết quả lại không có bất cứ thứ gì

cản trở, nhẹ nhàng đến trước mặt hắn.

Chuyện này khiến bọn họ có chút không ngờ được.

Tu luyện giới còn có người qua loa đến thế ư?

Nhưng mà sự chú ý của bọn họ rất nhanh đã bị vầng sáng vàng kim của Khương

Thành hấp dẫn.

Đây là gì vậy?

Chả trách người này ẩn nấp ở đây không ra ngoài, hóa ra là có được bảo vật

hiếm có này?

Trong ánh mắt của Kinh Đồng và mấy trưởng lão lóe lên sự tham lam.

“Ngươi chính là vị Nguyên Tướng mà Vân Chi mời đến được?”

Khương Thành còn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà cũng

có thể nhìn thấy đám người này đến cũng không có gì tốt đẹp.

Thế là hắn cố ý cười nhạo nói: “Sao hả, các ngươi không phải đặc biệt đến thỉnh

an ta đó chứ?”

Chỉ đơn giản một câu nói đã khiến sự giận dữ trong lòng mọi người lại tăng

thêm một bậc nữa.

“To gan!”

“Đúng là ngông cuồng.”

“Ngươi có biết đây là ai không?”

Trưởng lão nói ra câu này đột nhiên nhớ lại Khương Thành chỉ là Nguyên

Tướng lần đầu đến đây, có lẽ thật sự không biết người của Vân Ly tông.

Thế là hắn long trọng phổ cập kiến thức một phen.

“Vị này chính là Kinh Đồng Đạo Thần, nhị đệ tử của Ngọc Canh chân nhân của

Vân Ly tông, ngươi có biết Vân Ly tông cường đại thế nào không hả…”

“Mạo phạm hắn, còn không mau hành lễ tạ tội!”

Khương Thành cũng lười hỏi mấy người của Vân Ly tông tại sao lại xuất hiện ở

đây, bởi vì cơ bản không có ý định muốn tiếp tục giao lưu với bọn họ.

“Nói xong cả chưa?”

Kinh Đồng Đạo Thần còn tưởng hắn sợ nữa kìa.

Thế là cười giễu một tiếng.

“Ha! Ngươi tạm thời không có cách nào để trở về đúng không, vậy nên cũng

phải nhắm chừng hậu quả khi đắc tội với bọn ta.”

“Phải biết rằng Nguyên Tướng bị giết thì cũng sẽ chết đấy!”

“Thức thời đi, giao bảo vật của ngươi ra đây cho ta, sau đó thù thuần phục Vân

Ly tông bọn ta!”

”Nghe nói ngươi là Nguyên Tướng cấp điện đường, sau khi quy thuận Vân Ly

tông có thể có được vị trí trưởng lão đấy…”

Thành ca cũng bị chọc cho tức cười.

“Các ngươi vừa lên đã tự mình chủ trương lảm nhảm, cũng phải nghĩ đến thái

độ của ta một chút chứ phải không?”

Kinh Đồng bị hắn ngắt mạch cảm thấy có phần không vui.

“Ngươi còn có thể có thái độ gì chứ?”

“Thái độ của ta chính là - Cút!”

Khi nói ra câu này, Khương Thành đã trực tiếp vung tay.

Sau đó đám người này đều bay ngược ra sau.

Lét két lộp độp…

Rừng trúc bên ngoài vang lên những tiếng rơi xuống đất liên miên không dứt.

Theo đó là những tiếng kêu thảm thiết và tức giận.

Nhưng mà bọn họ cũng không dám sang công kích Thành ca, bởi vì sự chênh

lệch thực lực quá lớn.

Chuyện có thể làm được chính là quay về tìm cứu binh.

Bên phía đại trưởng lão và Ngọc Canh chân nhân này vẫn còn đang sắp xếp

việc của Trường Sinh quán, khi hai bên đang nói đến cao trào thì Kinh Đồng

Đạo Thần mang theo mấy người khóc lóc bù lu bù loa xông vào.

“Sư tôn phải làm chủ cho ta!”

Nhìn thấy dáng vẻ bụi bám đầy mặt, sắc mặt đại trưởng lão và nhị trưởng lão

trong nội điện có vẻ không thể tin nỗi, còn Ngọc Canh chân nhân thì lại cảm

thấy mất mặt vô cùng.

“Cái thứ không có chút tiền đồ nào nhà ngươi, đúng là khiến người ta mất mặt

mà.”

“Trường Sinh quán là của chúng ta cả rồi, ngươi còn bê tha như vậy là sao hả?”

“Lẽ nào còn có người dám bất kính với ngươi sao?”

Bề ngoài thì hắn dạy dỗ hà khắc với đồ đệ, trên thực thế thì lại nói để cho đại

trưởng lão và nhị trưởng lão bọ họ nghe.

Đồ đệ của ta xảy ra chuyện ở Trường Sinh quán rồi, các ngươi xem đó mà làm

đi.

Nếu không đưa ra lời giải thích khiến ta hài lòng thì hậu quả ở đó mà tự chịu.

Đại trưởng lão đương nhiên không dám lơ là.

Nhưng lại có phần khó hiểu.

“Ai lại dám bất kính với cao đồ của ngươi? Ai lại có thể có được năng lực ấy?”

Mấy môn đồ chạy theo cũng bị đánh ấy lập tức cáo trạng.

“Là Nguyên Tướng mà Vân Chi triệu hoán tới làm đó.”

“Người này là Nguyên Tướng cấp điện đường, thực lực không hề yếu.”

“Không sai, chính là hắn, tên đó thực sự quá khoa trương rồi.”

“Hắn không những đã đánh Kinh Đồng Đạo Thần mà còn hoàn toàn không xem

Vân Ly tông ra gì, đúng là khoa trương đến cực điểm luôn.”

“Nguyên Tướng? Nguyên Tướng mà Vân Chi triệu hoán đến ư?”

“Nữ nhân này còn có chiêu trò này à?”

“Xem ra chúng ta đã xem thường nàng rồi.”

Trong mắt nhị trưởng lão hiện lên vẻ tàn độc: “Người này không thể xem nhiji

được, lúc trước vì hắn ra tay đánh lén mà ta mới bị Vân Chi bắt giữ…”

Lời của hắn còn chưa nói xong thì đã bị Ngọc Canh chân nhân cắt ngang.

“Đủ rồi, chỉ là một Nguyên Tướng cấp điện đường nhỏ nhoi mà cũng làm nên

đủ chuyện.”

“Yêu nghiệt kia đang ở đâu?”

Rất nhanh, một hàng người bọn họ đã giết đến trước động phủ của Khương

Thành.

Để cho chắc hơn, đại trưởng lão còn áp giải theo Vân Chi cùng sang, xem nàng

như là tấm vương bài đối phó Khương Thành.

Bên ngoài nhiều người như thế, Thành ca đương nhiên sẽ không phải kiểu

chẳng biết gì sất.

Ra khỏi động phủ thấy nhiều người đứng đấy như vậy, hắn vốn chẳng hề kinh

ngạc, suy cho cùng thì cũng sớm đoán được việc đánh nhỏ già đến hỏi tội này

rồi.

Nhưng mà nhìn thấy Vân Chi bị người ta bắt, hắn vẫn có chút chút ngạc nhiên.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Mới có mấy ngày ngắn ngủi mà ngươi đã lung lạc đến tình trạng này rồi ư? Lẽ

nào Trường Sinh quán này trở trời rồi sao?”

Vân Chi há hốc mồm, nhưng rất nhanh, ánh mắt vốn kì vọng đã trở thành tĩnh

mịch và thất vọng.

Nàng biết Khương Thành rất lợi hại, nhưng nhìn thế cục trước mắt, Nguyên

Tướng cấp điện đường cũng chẳng thấm vào đâu.

Đại trưởng lão và Ngọc Canh chân nhân đều là Đạo Thần cao giai, cho dù là tên

nào cũng đều khó chọc vào cả.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.