Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2431



Là con gái của chưởng môn tiền nhiệm, Vân Chi vốn có quyền kế thừa.

Lại thêm vào việc có Trường Sinh lệnh trong tay, trong lòng những môn đồ

khác vốn đều ủng hộ nàng.

Chỉ có điều thế lực của đám người nhị trưởng lão, tam trưởng lão chiếm ưu thế

tuyệt đối, tiếng nói của bọn họ cũng chẳng có chút ý nghĩa gì cả.

Bây giờ hơn trăm cao thủ bên phía nhị trưởng lão bị tóm gọn, con đường Vân

Chi trở thành chưởng môn cũng không còn trắc trở nữa.

Rất nhanh, nàng đã lên vị trí quán chủ trước mặt con mắt biết bao người.

Chỉ có điều những tử đệ trong lòng cũng có những thảo luận riêng.

“Thật là không ngờ mà, Vân Chi lại có thể chuyển bại thành thắng.”

“Phải đó, vốn còn tưởng nàng đã không còn hy vọng gì nữa rồi kìa.”

“Nghe nói là do nàng đã mời đến được một cường giả cực mạnh cấp Nguyên

Tướng.”

“Nguyên Tướng? Chỉ dựa vào một Nguyên Tướng thôi là được rồi à?”

“Đúng thế, Nguyên Tướng kia chi ít cũng là cấp điện đường đấy.”

“Ôi trời ơi, lại có thể mời đến một Nguyên Tướng mạnh như thế cơ à?”

Lời nghị luận bên ngoài đương nhiên Khương Thành đang “bế quan” trong tiểu

viện sẽ không nghe thấy được rồi.

Nói bế quan thật ra lại không phải là tu luyện.

Mà là cảm nhận xem Hoán Đình giới trước mắt đang ở.

Ngoại trừ nhiều thêm một kỹ năng triệu hoán ra, thế giới này gần như có cùng

một Thiên Đạo như ở Nguyên Tiên giới, cũng cùng chung một thể hệ tu luyện.

Chuyện này khiến Thành ca thấy có gì đó không phải lắm.

“Tại sao một thế giới như thế lại có một kỹ năng kì dị như triệu hoán Nguyên

Tướng tồn tại chứ?”

“Mà Nguyên Tướng thì ở những nơi khác lại không tồn tại?”

Hắn nhớ lại rất nhiều năm trước khi còn đang ở Hạ giới, hắn từng dựa trên

“triệu hoán phù” mà hệ thống cho để ba lần gọi Tam Nhãn Hổ đến trước mặt

mình.

Ngoại trừ lần đó ra thì hắn chưa bao giờ gặp qua chuyện như thế nữa.

Nguyên Tiên giới vốn không phải hoàn toàn không tồn tại sinh linh triệu hoán,

nhưng tiền đề là trước đó hai bên kí kết khế ước đặc biệt, hơn nữa phải để lại tín

vật trên người người được triệu hoán, kí thác phân hồn và chân linh mấy thứ

đánh dấu như vậy.

Dù có vậy, thứ triệu hoán sang được cũng chỉ là thần hồn thể hoặc hình chiếu,

cực ít có người gọi đến được bản thể.

Nói trắng ra, Thiên Đạo của Nguyên Tiên giới từ khi bắt đầu đã không cài đặt

kiểu nguyên tắc triệu hoán này.

“Kiểu triệu hoán này của bọn họ không thể nào là kỹ năng hệ thống đâu nhỉ?”

“Lẽ nào là nguyên năng?”

Đầu hắn lóe lên một linh quang.

Giáng Thần giả hình như ai nấy đều có nguyên năng.

Trừ khi… nguyên năng của bọn họ lại đến từ ngọn Tiên Sơn này?

Nghĩ đến đây, trận cá cược tỷ thí đó đúng thật là kích thích động lực hắn.

“Nếu như có thể kiếm được một ít nguyên năng đại loại như thế thì cũng có vẻ

hay ấy nhỉ?”

Lúc vừa bắt đầu hắn dùng tiên lực, thần hồn và linh ý để cảm nhận thế giới này,

nhưng vốn không có quá nhiều phát hiện.

Sau đó hắn lại liên tục dùng lực trọc và thánh lực, mãi đến cuối cùng dùng đạo

tâm, hắn cuối cùng mới phát giác ra được điểm dị thường.

Quả cầu trắng đen nơi đạo tâm ở vừa xuất hiện ở ngoại giới, hắn đã cảm nhận ra

được lực hấp dẫn cực mạnh.

Sức mạnh đó đến từ bốn phương tám hướng, giống như vố số những vực sâu

nghiền ép đạo tâm hắn thành vô số phần.

Dường như lại giống bản thân trong lò địa ngục, đạo tâm có thể hóa thành khói

mây bất cứ lúc nào.

Khương Thành liền muốn thu hồi nó lại.

Nhưng lực hấp dẫn của nó thật sự quá mạnh, quả cầu không hề nặng chút nào

lúc này lại như nặng ngàn cân, không ngừng chìm xuống bên dưới, bất cứ lúc

nào cũng có thể hoàn toàn thoát khỏi một kí chủ như hắn.

Đối với Khương Thành mà nói, đây chính là thời khắc cực kì nguy hiểm.

Đạo tâm có thể xem như là một bộ phận quan trọng của tu vi.

Một khi mất đi thì tiên lực và thần hồn của hắn sẽ không còn gì kiểm soát, sẽ

nhanh chóng tan vỡ.

Thánh giới gì đó nữa thì thôi khỏi nghĩ đến luôn đi.

Mà huyền văn của hắn cũng dung hợp vào trong quả cầu đen trắng đó, đến lúc

đó quy tắc cảm ngộ cũng sẽ bị mất đi.

Đây cũng là nguyên nhân mà đạo tâm không thể lay động trong lúc chiến đấu.

“Ôi vãi, thế giới này nguy hiểm đến vậy sao?”

“Vậy những người khác sao có thể sống yên được ở đây vậy chứ?”

Khi quả cầu đen trắng kia dần dần thoát khỏi sự khống chế, hắn mơ hồ ngửi

được khí tức của Thiên Đạo.

Mà cũng vào ngay lúc này, hắn nghe được âm thanh sàn sạc.

Ngộ đạo tiên thụ trong cơ thể hắn rung động lên, cành lá lung lay, từng ánh sáng

vàng tản ra bên ngoài.

Tắm dưới ánh sáng vàng, Khương Thành phát hiện lực hấp dẫn kia dần dần bị

bài xích ra ngoài, bản thân lại có thể khống chế được đạo tâm của chính mình.

“Người cũng dữ ha!”

Hắn vừa thu đạo tâm lại về cơ thể vừa khen Ngộ đạo tiên thụ một câu.

Nhưng ngay sau đó hắn đã phát hiện cái cây này vốn không dừng lại ở đó.

Tuy nó không dao động kịch liệt mấy, nhưng cứ lay nhẹ như vậy.

Còn ánh vàng kim vốn chói lóa tuy đã nhạt đi không ít, cơ mà vẫn cứ còn.

Cơ thể Khương Thành được bao trùm trong ánh vàng kim làm ai nhìn thấy cũng

sẽ cảm thấy bất thường.

Đi trong giới tu luyện, tuy nếu ngày nào cũng mang theo cái đặc hiệu này thì e

sẽ khó mà sống lâu được.

Suy cho cùng thì nó cũng bắt mắt quá, dễ bị người khác nghi ngờ có dị bảo

trong người.

Nhưng mà ca này không những không để ý mà còn vui nữa.

“Tình huống gì vậy? Tiên thụ thế này là cho ta một vầng hào quang trường kỳ

luôn sao?”

“Được đấy được đấy!”

Từ sau khi có được thiên phú “Thiên cơ vô nhan”, chuyện khiến hắn đau đầu

nhất chính là cảm giác tồn tại quá mong mạnh, dễ bị người khác bỏ lơ.

Bây giờ bên ngoài nhiều thêm một vầng hào quang màn vàng kim, trừ khi đó là

kẻ mù, nếu không thì cũng không thể nào không chú ý đến hắn.

“Xem ra Thiên cơ vô nhan cũng xem như bị phá rồi he.”

Hắn khẽ kiểm tra thuer, kim quang này vốn không có vẻ có hiệu quả đặc biệt gì,

càng không có tác dụng phụ gì cả.

Thế là hắn hoàn toàn yên tâm lại.

Khi hắn một mình “bế quan” bên này, Vân Chi bên ngoài cũng đã nghênh đón

không đám khách.

Không ít môn đồ của Trường Sinh quán đi vân du bên ngoài, tin tức tân quán

chủ lên ngôi rất nhiều người chẳng biết đến.

“Đại trưởng lão!”

Đối mặt với một lão giả râu bạc đội mũ cao áo rộng phía trước, Vân Chi không

hề lơ là mà chủ động đứng lên nghênh đón.

Suy cho cùng thì thực lực của người này còn cao hơn nhị trưởng lão một bậc

nữa.

Cảnh giới Đạo Thần cao giai ngang hàng với quán chủ tiền nhiệm, chỉ có điều

do hay đi vân du bên ngoài mà rất ít can dự vào sự vụ của tông môn, vậy nên

mới có vụ tranh đoạt quán chủ.

Đại trưởng lão gật đầu, sau đó khích lệ vài câu.

“vân Chi, chúc mừng người tiếp nhận vị trí quán chủ.”

“Ta thấy ngươi trưởng thành, biết được năng lực và phẩm chất của ngượi, vị trí

này ngươi có thể làm được.”

Lời công nhận của hắn khiến rất nhiều những môn đồ ở hiện trường thở phào

nhẹ nhõm, Vân Chi cũng lộ vẻ vui mừng.

Vốn nàng còn lo đại trưởng lão không phục mình, phải tranh đoạt vị trí quán

chủ này với mình nữa cơ.

Bây giờ xem ra hắn quả nhiên là kiểu người không màng thế sự, vốn không ham

gì quyền vị.

Thế là nàng liền nói: “Ta nhất định sẽ phát triển Trường Sinh quán, nhất định sẽ

không khiến ngươi phải thất vọng.”

Đại trưởng lão ngồi xuống, sau đó chậm rãi nói: “Hiện nay cả Hoán Đình giới

đều đang chấn động kịch liệt, muốn phát triển Trường Sinh quán, mỗi một lựa

chọn đều vô cùng quan trọng.”

Vân Chi gật đầu, cũng cho là thế.

Tu luyện giới khi nào cũng có tranh đấu, Hoán Đình giới cũng không ngoại lệ.

Chỉ có điều việc tranh đấu gần đây càng ngày càng quyết liệt, quyết liệt đến

mức thay đổi cả bố cục luôn.

Mà sở dĩ xuất hiện cục diện này cũng bởi vì một Nguyên Tướng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.