Đương nhiên, Vân Chi không tin rằng hắn có thể phá huỷ Hoán Đình giới.Nàng chỉ nghĩ Nguyên Tướng trước mặt đang nói nhăng nói cuội.“Ngọc phù? Ngọc phù gì?”Nghe nàng nói thế, Khương Thành rất thất vọng.Xem ra chuyện mò lên đỉnh núi không hề đơn giản như vậy.Chẳng lẽ mình phải đích thân đi tìm manh mối?Về phần quy tắc triệu hoán của Hoán Đình giới thì hắn không có hứng thú lắm.Dù sao hắn đã đi qua rất nhiều nơi, từng nhìn thấy đủ loại sự lạ trên đời.Nếu không ngoài dự kiến, chắc hẳn triệu hoán là nguyên năng của Giáng Thầngiả.“Vậy chỗ các ngươi có bí cảnh đặc biệt hay khảo nghiệm gì không?”Trước khi hỏi vấn đề này, hắn đã cảm nhận địa giới xung quanh một lượt.Song, chẳng thấy bóng dáng của ngọc phù ở đây.Quả nhiên, đám Giáng Thần giả kia sẽ không thể để hắn trèo lên đỉnh nhẹ nhàngnhư vậy.“Bí cảnh và khảo nghiệm?”Vân Chi không biết tại sao hắn lại hỏi về điều này.Nhưng nghĩ tới sức mạnh của Nguyên Tướng đối diện, nàng vẫn đáp thành thật.“Hoán Đình giới có rất nhiều bí cảnh và khảo nghiệm, không biết ngươi muốnhỏi cái nào.”“Cái khó nhất, cao cấp nhất ấy.”“Vậy chỉ có cửa phá giới thôi.”Khương Thành lập tức hào hứng hẳn lên.“Cửa phá giới đó có phải là lối thông vào thế giới khác hay không?”Vân Chi gật đầu.“Ừ, có người nói vậy.”Thành ca hứng chí mà vỗ tay: “Chính là nó!”“Cửa đó ở đâu?”Vân Chi vội vàng khuyên hắn từ bỏ ý định trong đầu.“Cửa phá giới cực kỳ hung hiểm, sinh linh tiến vào không còn một ai, chếtnhiều vô số.”“Mấy năm nay gần như không có ai dám xông vào.”Ta ước xác suất tử vong cao vào, Thành ca tự nhủ trong lòng.“Yên tâm đi, ca thích khiêu chiến và mạo hiểm.”Vân Chi chỉ nghĩ hắn mạnh miệng thôi.“Nhưng cửa phá giới ba năm mới mở ra một lần, lần mở trước đó mới qua hơnhai năm, vẫn còn ba tháng nữa.”“Lâu vậy sao?”Ngay khi Thành ca vừa dứt lời, một tiếng thét vang lên từ xa.“Đâu?”“Ai dám đả thương đồ nhi của ta?”“Đúng là to gan!”Rất nhanh sau đó, hơn trăm người xuất hiện trước mặt hắn.Dẫn đầu là mấy tên nam tử trung niên cũng mặc đạo bào.Khương Thành chẳng cần đoán cũng biết đây là “đánh trẻ ranh, già tới hỏi tội.”Có lẽ đám cầm đầu chính là cao tầng của Trường Sinh quán.Quả nhiên, Vân Chi lập tức lộ vẻ căng thẳng khi thấy đám người kia.“Nhị sư thúc, Tam sư thúc…”“Hừ!”Nam tử trung niên có nước da thiên trắng nhưng râu lại màu đen đứng giữa hừlạnh.“Không dám!”Mấy người còn lại cũng mỉa mai đáp: “Bọn ta nào dám làm sư thúc của ngươi?”“Ngươi giỏi thật đấy, triệu hồi Nguyên Tướng tới đây giết hại đồng môn.”“Oai phong quá thể,bọn ta cũng thấy tự ti.”“Tàn sát đồng môn, môn quy phạt thế nào?”“Ta…”Vân Chi vội chỉ tay vào mấy tên đệ tử trước đó rồi giải thích: “Bọn hắn ra tayvới ta trước.”Nhị trưởng lão điềm nhiên hỏi: “Bọn chúng ra tay với ngươi rồi ư?”“Tạm thời chưa kịp, nhưng mà…”“Nhưng ngươi đã đả thương sư đệ của mình!”Hai hàng lông mày của tam trưởng lão dựng lên, quát lớn: “Ngươi còn chưa biếttội?”Nghe một hồi, Thành ca đã hiểu tình hình.“Thôi được rồi, đơn giản chỉ là màn tranh quyền đoạt lợi trong tông môn.”“Bây giờ ca đã tới đây, các ngươi nên ngừng đi.”Hắn và đám người này không liên quan gì tới nhau, cũng chẳng có sát ý, bởivậy chỉ vẫy tay lần nữa.“Tất cả giải tán đi.”Điều này làm đám người đối diện cùng trở nên đờ đẫn.Bọn họ biết Khương Thành chính là Nguyên Tướng mà Vân Chi mới “triệuhoán”, nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy một Nguyên Tướng tự cao tự đại đếnthế.Các Nguyên Tướng mới tới Hoán Đình giới thường sẽ rất khiêm tốn cẩn trọng.Dù thực lực mạnh đến đâu thì cũng hiểu chút đỉnh về thế giới này.Đâu có ai dám ngang ngược như chốn không người giống Thành ca.Nhị trưởng lão cầm đầu lạnh lùng nói: “Đừng tưởng ngươi là cấp điện đường thìbọn ta sẽ sợ ngươi!”“Vân Chi, ngươi to gan thật, chẳng lẽ ngươi muốn để tên Nguyên Tướng nàyđộng thủ với bọn ta?”“Ta thấy ngươi muốn khi sư diệt tổ đây mà…”Bị chụp mã cho tội tàn sát đồng môn và khi sư diệt tổ, Vân Chi có phần bất an.Nàng chỉ có thể khẽ kéo tay áo Khương Thành, truyền âm nói: “Hay là chúng tarút lui trước đã.”“Trước mắt đều là người của nhị trưởng lão, hai ta tạm thời lánh khỏi phongmang, đợi đại trưởng lão trở về là được, bây giờ hắn vẫn đang liên hệ với bênngoài…”“Được thôi được thôi.”Khương Thành thẳng thừng chấm dứt truyền âm.Hắn chẳng có kiên nhẫn nghe về ân oán và sự lục đục trong môn phái với nhau.“Nể tình ngươi mới phổ cập cho ta về cửa phá giới, ta sẽ làm người tốt đếncùng, giúp ngươi xử lý hết đám người kia là xong.”Nghe hắn nói lời này, Vân Chi không biết nên nói gì nữa.Còn mấy tên trưởng lão cùng đám tâm phúc và các môn đồ của bọn hắn lại cườiầm lên.“Tên kia nói gì thế?”“Tuy là câp điện đường nhưng như vậy vẫn quá ngông cuồng nhỉ?”“Không chỉ là ngông cuồng đâu, mà là ngu xuẩn mới đúng.”“Chẳng kẽ hắn nghĩ một mình hắn có thể chống lại nhiều người như chúng ta?”Khương Thành vẫn chưa rút kiếm.Bởi vì người mạnh nhất bên phe đối diện cũng chỉ là Đạo Thần trung giai.Đối với cấp bậc này, nếu hắn sẵn sàng nghênh địch thì thực sự càng sống càngkhông bằng xưa rồi.Ca chỉ tuỳ tiện vung tay áo lên, sau đó dùng linh ý bao trùm lên hơn trăm ngườitrước mặt.Tuy linh ý được sử dụng ở thế giới này chỉ có thể đạt ngưỡng Thiên giai thậpnhất trọng nhưng đối với các tiên nhân bình thường thì nó chính là thiên taikhông thể chống lại.Chỉ thấy một trận cuồng phong quét qua trong hư không, hơn trăm trưởng lãođều ngã xuống.Khương Thành không muốn giết bọn họ, nhưng trừng phạt là điều không thểtránh khỏi.Chỉ bằng một đòn xung kích, đường đường là Đạo Thần trung giai như nhịtrưởng lão cũng lâm vào hôn mê.Chính hắn còn bị quật đến mức này, liệu những kẻ khác tốt lành được không?Nhìn vết máu hộc đầy đất, đầy miệng và gương mặt vàng như giấy đồng củađám đồng môn, Vân Chi kinh hãi đến mức hét lên.“Trời ạ, ngươi làm gì vậy?”“Chẳng làm gì cả.”Khương Thành tỏ vẻ bình thản, nhún vai.“Vừa rồi đã cho bọn họ giải tán mà bọn họ không nghe, thế nên chỉ có thể làmbọn họ im lặng một chút.”Quả thực, hắn chẳng có chút cảm giác thành tựu nào khi làm cả đám Đạo Thần,Đạo Thánh ngã vật ra đất.Nhưng với Vân Chi thì đây là một kỳ tích khó tin.“Ngươi, ngươi là Nguyên Tướng cấp truyền thuyết?”“Cấp truyền thuyết gì cơ, chẳng hiểu gì cả.”Nghĩ đến việc phải ở lại đây ba tháng đến lúc cửa phá giới mở ra nên KhươngThành mới chưa lập tức rời khỏi đây.Hắn chỉ quay sang chép miệng với Vân Chi.“Ngươi giải quyết sự vụ môn phái đi đã.”“Qua một thời gian ngắn nữa, ta muốn tới cửa phá giới, ngươi nhớ phải dẫnđường cho ta, coi như chuyện ta ra mặt giúp đỡ ngươi hôm nay là thù lao.”Nhìn bóng hắn thong dong bay về một viện ở hậu sơn, Vân Chi đứng thật lâumà vẫn không bình tĩnh nổi.Nàng có nằm mơ cũng không ngờ chính mình có thể “triệu hoán” ra một cườnggiả đáng sợ đến thế.Đến nỗi niềm vui ban đầu cũng biến thành sự bất an.Kèm theo đó là nỗi hoài nghi sâu sắc.“Rõ ràng Nguyên Tướng đó đã hoàn thành xong nguyện vọng của ta, sao chưabiến mất nhỉ?”