Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2429



Vì mới tới nên Khương Thành nhất định phải tìm người để hỏi thăm tình hình ở

thế giới nhỏ này.

Tuy nơi đây cũng là hệ thống tiên lực và dường như Thiên Đạo cũng giống vậy,

xem ra nó là một thể tương đồng với Nguyên Tiên giới, nhưng ai biết ở nơi này

có điều gì cấm kỵ hay không.

Nhưng sau khi nhìn thấy ánh sáng đỏ vọt lên, hắn cho rằng tạm thời có thể gác

chuyện này lại.

Dị bảo xuất thế, ai ai cũng muốn giết nhau vì nó.

Sự xuất hiện đột ngột của hắn khiến mọi người đang có mặt cùng giật mình.

Sau đó, tất cả mọi người, bao gồm cả Vân Chi, đều hồn nhiên cho rằng ca là

Nguyên Tướng vừa được triệu hoán thành công.

Tên thanh niên vừa ra tay đang rất oán hận.

Chẳng phải mình đã cắt ngang nghi thức triệu hoán rồi ư? Vì sao vẫn gọi được

người ra nhỉ?

Vân Chi cũng đang thấy buồn bực.

Bình thường giữa Nguyên Tướng được triệu hoán và kí chủ sẽ có một mối cảm

ứng đặc biệt.

Thứ cảm ứng này không phải tâm linh tương thông mà là một khế ước tạm thời

không bền chắc.

Dưới sự tăng cường của pháp tắc triệu hoán đặc biệt, Nguyên Tướng được gọi

tới không thể gây thương tổn cho người triệu hồi, bằng không nó sẽ bị phản

phệ.

Nếu Nguyên Tướng tử trận thì người triệu hồi cũng sẽ gặp phản phệ.

Coi như là có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu.

Còn Nguyên Tướng không giúp người triệu hồi cũng không phải chịu sự trừng

phạt nào, ngoại trừ việc không thể trở về trong một thời gian ngắn.

Nhưng nếu hỗ trợ người triệu hồi, hoàn thành nguyện vọng của nàng thì

Nguyên Tướng có thể nhận được một chút lễ vật thiên địa, cứ quy định bởi độ

khó của ý nguyện.

Bởi thế, thường thì Nguyên Tướng sẽ chịu hợp tác hơn.

Trước đây Vân Chi cũng từng bắt gặp một vài cảnh triệu hoán.

Câu đầu tiên mà Nguyên Tướng được mời tới thường chủ động nói ra là:

“Ngươi muốn ta làm gì?”

Hoặc: “Nguyện vọng của ngươi là gì?”

Hoàn thành càng nhanh thì được nhận quà càng sớm, sau đó trở về thế giới của

bản thân.

Nàng thực sự không ngờ rằng câu đầu tiên mà Nguyên Tướng do mình đích

thân “triệu hoán” nói ra lại là “Dị bảo xuất thế hả”.

Nhìn kiểu gì cũng thấy nó có chút bất thường.

Vì vậy, nàng đành phải chủ động trao đổi với Khương Thành.

“Ngươi có thể ngăn cản bọn chúng giúp ta không?”

Thành ca bỗng nhiên hiểu ra: “Bảo vật đang ở trên người ngươi, bọn hắn tới

cướp nó đi?”

Vân Chi cực kỳ bối rối.

Bảo vật nào?

Mình không có bảo vật gì mà.

Nhưng ngay sau đó nàng lại nhớ tới Trường Sinh lệnh, đó là tín vật chưởng môn

của bổn môn.

Lẽ nào người này đang nhắc tới nó?

“Đúng vậy, bọn chúng muốn cướp nó đấy!”

Thì ra bảo vật đã có chủ hả?

Thành ca hơi thất vọng một chút.

Là một người coi trọng mặt mũi, nếu không có thù oán thì hắn sẽ không giành

giật vật có chủ.

Vì thế, hắn chỉ có thể xoay người nói mấy câu tha thiết để khuyên giải đám

thanh niên nam nữ nọ.

“Được rồi được rồi, tất cả giải tán đi.”

“Bảo vật ắt sẽ thuộc về người hữu duyên, nếu đã bị người ta lấy trước, vậy thì

cứ làm theo quy tắc của tu luyện giới, không còn dính dáng với các ngươi đâu.”

Hắn không ra tay ngay và luôn.

Dù gì sự tình vẫn chưa được làm rõ, đâu tới mức vừa xuất hiện đã đi giết người.

Nhưng thái độ nhân nhượng cho bớt việc của hắn lại không nhận được sự hợp

tác từ phe đối diện.

Tên thanh niên mặc đạo bào cầm đầu và đám người chung quanh đưa mắt nhìn

nhau mấy lần, đột nhiên cùng cười phá lên.

“Ha ha ha ha!”

“Ôi trời ơi, hắn mới nói gì thế?”

“Vân Chi, ngươi triệu ra cái giống gì thế này?”

“Nhìn kiểu gì cũng chẳng thấy linh quang trên đầu tên Nguyên Tướng này.”

“Ha ha, đây chính là Nguyên Tướng mà ngươi gửi gắm hy vọng?”

Cảnh giới của bọn hắn chủ yếu là Đạo Thánh đỉnh phong và Đạo Thần sơ giai,

dù rằng tu vi của Khương Thành đã bị phong ấn 99% nhưng cảnh giới Đạo

Thần cao giai ở ngoài mặt vẫn không phải là thứ cả đám có thể thấy rõ.

Vả lại sự xuất hiện của Thành ca chẳng mang lại hiệu ứng đặc biệt nào cả.

Căn cứ vào thực lực, Nguyên Tướng được chia thành các cấp bậc như tinh anh,

đại sư, điện đường, truyền thuyết.

Khi được triệu hoán, trên người Nguyên Tướng sẽ được hào quang bao phủ

trong chốc lát.

Đẳng cấpcàng cao thì hào quang càng rực rỡ.

Do đó, Khương Thành chẳng có tí hào quang nào đương nhiên sẽ bị cho là

Nguyên Tướng dưới cấp tinh anh.

Dựa theo sự phân chia cấp bậc ở Hoán Đình giới, Nguyên Tướng cấp tinh anh

chỉ xêm xêm cấp Đạo Thánh.

Không phải tinh anh thì chính là kém cả Đạo Thánh.

Vì tế, bọn họ hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới Thành ca.

“Ngươi đến từ thế giới nào?”

“Xem ra ngươi không biết bọn ta đứng ở cảnh giới gì, lại còn ra vẻ trước mặt

bọn ta, chuyện này đến phiên ngươi giảng đạo hả?”

Tên thanh niên đầu sỏ có tu vị Đạo Thần sơ giai chưa kịp nói dứt lời đã bị ngã

văng ra ngoài.

Rắc rắc!

Xa xa truyền tới tiếng thân trúc bị gãy lìa sau khi bị va chạm mạnh.

Kèm theo đó là đám lá khô và bụi bẩn bay túng toé.

Những kẻ còn lại vẫn đứng ngây người, hoàn toàn không kịp định thần xem

chuyện gì mới xảy ra.

Chung quy là bởi Khương Thành còn chưa hề làm động tác rút binh khí.

Vân Chi đực mặt ra, như thể rất khó tiêu hoá cảnh tượng vừa nãy.

Trong đầu đầy ắp câu hỏi “Chuyện gì vừa xảy ra?”

Nàng và đám người kia giống nhau, đều không đánh giá cao Khương Thành.

Ban nãy, nàng mong hắn có thể ngăn chặn đám đồng môn trước mặt, nhưng đó

chỉ là động thái “còn nước còn tát” mà thôi.

Đúng lúc này, đám người còn lại cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

“Ngươi!”

“Là ngươi làm…”

“Ngươi là Nguyên Tướng cấp điện đường!”

Nguyên Tướng cấp đại sư có tu vi tương đương với Đạo Thần sơ giai, chắc

chắn không thể quét bay thanh niên cầm đầu chỉ bằng một chiêu.

Nguyên Tướng đang đứng trước mặt nhất định phải ở đẳng cấp Đạo Thần cao

giai.

Bằng không, không thể làm được chuyện kia!

Không thể không nói, bọn chúng đã đoán đúng cảnh giới tối thiểu rồi.

“Thế bây giờ giải tán được chưa?”

Khương Thành không có ý định đuổi cùng giết tận, thậm chí còn chẳng ra đòn

kết liễu tên thanh niên lúc nãy.

Dù sao hắn cũng không có thù oán với đám người này, trừng phạt một tí là đủ.

“Ngươi…”

Nữ tử ở bên trái của phe đối diện há miệng, dường như vẫn chưa cam tâm.

Song, nghĩ đến cách biệt về thực lực, cuối cùng đành vẫy vẫy tay.

“Đi!”

Sau khi chúng rời đi, Vân Chi nhìn Khương Thành với ánh mắt ngờ vực.

“Ngươi là Nguyên Tướng cấp điện đường?”

Khương Thành không hiểu cho lắm: “Cấp điện đường là gì? Nguyên Tướng là

sao?”

“Hả? Ngươi vẫn chưa biết bản thân là Nguyên Tướng ư?”

Vân Chi vô cùng kinh ngạc.

Suy cho cùng, trong quá trình triệu hoán, Nguyên Tướng được gọi tới sẽ nắm

được những chuyện đã xảy ra.

Đó là hiệu quả từ Quy tắc Thiên Địa.

Tại sao người lần này có vẻ không biết gì thế nhỉ?

“Nguyên Tướng là do ta triệu hoán tới, ở Hoán Đình giới bọn ta…”

Nàng thuật lại quy tắc của Hoán Đình giới một cách sơ lược.

Thanh ca lập tức nhíu mày.

Gì thế này?

Mình bị coi là sinh linh được triệu hoán hả?

Điều đầu tiên hắn nghĩ tới chính là triệu hoán thú, như Tam Nhãn Hổ và vân

vân…

Thế thì mất mặt quá?

“Ngại quá, ca không phải, ngươi hiểu lầm rồi.”

Vân Chi sao có thể tin hắn?

Người này chẳng biết gì về Hoán Đình giới, rõ ràng là kẻ dị giới, nhất định là

do nàng triệu hoán tới.

“Ngươi mạnh thật đấy, thực lực ra sao vậy?”

“Đúng rồi, ngươi đã hoàn thành nguyện vọng của ta, tại sao vẫn chưa biến

mất?”

Hiện tại, nàng đang tứ cố vô thân, đương nhiên rất hy vọng cao thủ mạnh như

Khương Thành có thể che chở mình thêm một thời gian nữa.

Thành ca bực mình mà trừng mắt với nàng.

“Thực lực của ca đủ để phá huỷ thế giới của các ngươi!”

“Phải rồi, chỗ các ngươi có ngọc phù đặc biệt nào không?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.