Bà Xã, Em Phải Kết Hôn

Chương 103: Hoả hoạn



Kết thúc hai ngày nghỉ cuối tuần ngắn ngủi, mẹ con Lý Giai Kỳ lại tạm thời xa nhau. Sáu bánh bao nhỏ được mẹ đưa đến trường, chỉ còn tuần này là bọn trẻ phải học nội trú ở trường, qua tuần này sẽ chỉ học bán trú. Lý Giai Kỳ cũng bắt đầu tìm kiếm bảo mẫu chăm sóc theo giờ cho bọn trẻ bởi vì cô không thể về sớm đón bọn trẻ tan học.

Thời tiết cuối mùa hè cũng đã dịu mát hơn một chút, cái nóng nực ngột ngạt đã không còn khiến người ta có cảm giác như đang ngồi trong nồi hấp nữa.

Lý Giai Kỳ vừa mới hoàn thành xong một dự án của công ty nên những ngày tăng ca mệt mỏi đã chấm dứt. Cô được về sớm nên tranh thủ ghé qua chợ mua ít thức ăn. Trầm Thiên Phong nói có cuộc họp muộn nên không về ăn cơm cùng với cô, bữa tối chỉ có một mình cô ngồi ăn.

Nấu cơm, ăn tối xong, Lý Giai Kỳ ngồi xem tin tức trên tivi một lúc rồi mới đứng lên đi tắm. Đã lâu rồi không có được cảm giác thư thái, Lý Giai Kỳ tự thưởng cho mình một buổi tối thoải mái. Vừa đắp mặt nạ, vừa ngâm mình trong bồn nước nóng, mọi mệt mỏi dần tan biến. Lý Giai Kỳ cũng tận hưởng sự thoải mái, dần dần cô chìm vào giấc ngủ lúc nào mà không hay biết.

Lý Giai Kỳ cứ thế thiếp đi cho đến khi có những tiếng la hét, kêu khóc liên tục vang lên và cả những tiếng còi xe cứu hỏa rú lên từng hồi. Càng nghe, tiếng la hét càng rõ, Lý Giai Kỳ choàng tỉnh, gỡ tấm mặt nạ xuống, cô kinh hãi khi thấy trong phòng tắm của mình có một làn khói đen.

Vội vàng ra khỏi bồn tắm, mặc vào bộ đồ mặc nhà, tóc ướt chỉ kịp dùng khăn lông quấn lên. Lý Giai Kỳ mở cửa phòng tắm thì thấy phía bên ngoài nhà của mình đang bị bao phủ bởi rất nhiều khói đen kịt. Thêm vào đó là tiếng còi xe cứu hỏa vang lên gần đó, tình hình trước mắt này có kẻ ngốc cũng đoán ra, tiểu khu của cô gặp hoả hoạn rồi.

Nhớ lại những kiến thức phòng cháy từng được học, Lý Giai Kỳ chạy ngay đi ngắt cầu dao điện sau đó vào phòng tắm làm ướt khăn lông để che chắn mũi và miệng khỏi khói. Qua loa thông báo của đội cứu hỏa phía dưới thì tầng dưới của toà nhà đã bị lửa bao phủ. Lý Giai Kỳ dùng khăn lông ướt bịt mũi và miệng rồi bắt đầu mở cửa ra ngoài, cả hành lang bị khói đen bao phủ, không có điện nên càng tối. Lý Giai Kỳ đang ở tầng sáu, tầng năm đã bị lửa bao trùm nên việc di chuyển xuống dưới là rất khó khăn. Không thể đi xuống nhưng cũng không thể ở lại chịu chết, Lý Giai Kỳ sực nhớ ra vừa rồi tuy bên ngoài đã có khói đen bao trùm nhưng phòng tắm thì có khá ít. Cô vội vàng tìm đường vào phòng tắm, sau đó đóng cửa lại.

Sau khi tan họp, Trầm Thiên Phong vội vàng lái xe về tiểu khu của Lý Giai Kỳ. Trên đường đi anh thấy có ba chiếc xe cứu hỏa đang hú còi ầm ĩ để mở đường chạy về phía trước. Từ lúc đang họp, Trầm Thiên Phong luôn có một cảm giác bất an cho nên anh cho mọi người tan họp sớm. Bây giờ lại thấy ba chiếc xe cứu hỏa vội vàng lao đi thì cảm giác bất an càng mạnh mẽ, đạp mạnh chân ga, chiếc xe của anh cũng mạnh mẽ lao về phía trước.

Chạy xe về gần đến tiểu khu, từ xa Trầm Thiên Phong đã nhìn thấy những cột khói đen xì bốc lên, lửa cũng cháy rất to. Lòng nóng như lửa đốt, anh phi xe vượt qua cả rào chắn mà đội cứu hỏa đã dựng lên.

''Này anh! Lửa đang cháy lớn, anh không nên vào đây. Rất nguy hiểm!'' Một lính cứu hỏa thấy Trầm Thiên Phong tự ý xông vào khu vực nguy hiểm nên đã ngăn lại.

Trầm Thiên Phong giữ lấy anh lính cứu hỏa lại, hai mắt bởi vì lo lắng mà đã trở lên hung dữ: ''Người ở trong tiểu khu đã cứu được hết chưa? Nói!''

''Bốn tầng phía dưới đã được đưa ra ngoài hết, mọi người đều không sao. Bởi vì nơi phát hiện ra hoả hoạn là tầng năm cho nên người của tầng năm, sáu và bảy vẫn chưa được đưa ra ngoài. Chúng tôi đang cố gắng tiếp cận đưa các nạn nhân ra ngoài an toàn.''

Nghe đến đây thì Trầm Thiên Phong không thể bình tĩnh nổi nữa, anh gần như phát điên chạy vào phía bên trong, nơi mà khói lửa đang bốc lên ngùn ngụt.

Những người lính cứu hỏa đang liên tục phun nước vào trong nhằm dập lửa, một nhóm khác đang vào bên trong cứu các nạn nhân ra ngoài. Trầm Thiên Phong bị ba người lính cứu hỏa giữ lại không cho anh chạy vào phía trong.

''Anh mau bình tĩnh lại, phía trong rất nguy hiểm.'' Một lính cứu hỏa cố gắng giữ chặt Trầm Thiên Phong lại.

''Buông tay ra, vợ tôi còn ở bên trong.'' Trầm Thiên Phong gầm lên điên cuồng như một con thú dữ.

Sức lực của Trầm Thiên Phong quá mạnh, chỉ vài động tác thì anh đã thoát khỏi ba người lính cứu hỏa. Lấy một chiếc mặt nạ phòng độc của một người vừa mới giữ mình lại, sau khi đeo lên, Trầm Thiên Phong cầm lấy một chiếc bình cứu hỏa cầm tay chạy nhanh vào phía trong toà nhà.

Có hoả hoạn nên không thể dùng thang máy, Trầm Thiên Phong chạy lên bằng cầu thang bộ. Ở bốn tầng phía dưới còn đỡ, ở tầng thứ năm hoàn toàn bị khói đen bao trùm. Ngay chỗ cầu thang thoát hiểm cũng có những chỗ bị cháy, Trầm Thiên Phong dùng bình cứu hỏa xịt vào đó để thuận lợi chạy lên phía trên. Mục đích của anh là cứu Lý Giai Kỳ chứ không phải dập lửa cho nên anh không nán lại quá lâu để dập lửa. Khói dày đặc khiến đường đi rất tối, Trầm Thiên Phong phải rất khó khăn mới chạy đến nhà của Lý Giai Kỳ. Cửa bị khoá ở bên trong, chìa khoá anh lại không cầm theo nên phải dùng bình cứu hỏa mang theo để phá khoá.

''Bé Kỳ! Bé Kỳ! Em ở đâu?'' Trầm Thiên Phong lớn tiếng gọi.

Lý Giai Kỳ đang trốn trong phòng tắm, cô nghe thấy có tiếng gọi mình nhưng bởi vì hít phải khá nhiều khói nên cổ họng đau rát, cả người không còn mấy sức lực. Lý Giai Kỳ cho rằng người vừa gọi mình là lính cứu hỏa cho nên sợ họ không thấy mình trả lời sẽ đi mất. Cô dùng hết sức cầm chai sữa tắm đập vỡ gương trong phòng tắm.

Trầm Thiên Phong đang mở cửa phòng ngủ để tìm kiếm Lý Giai Kỳ thì nghe thấy tiếng gương vỡ. Anh nhớ trong nhà chỉ có gương ở phòng tắm nên vội vàng chạy vào đó.

Đạp tung cánh cửa phòng tắm, Trầm Thiên Phong nhìn thấy Lý Giai Kỳ đang yếu ớt dựa vào góc tường, trên tay vẫn giữ chặt chiếc khăn lông che chắn mũi và miệng. Nhanh như cắt, Trầm Thiên Phong tháo mặt nạ phòng độc đang đeo xuống đeo lên cho cô. Lý Giai Kỳ lúc này đã rất yếu nên gần như cô không còn nhìn rõ nữa. Trầm Thiên Phong giật mạnh chiếc rèm che trước bồn tắm xuống, anh ngồi xuống cõng Lý Giai Kỳ lên lưng sau đó cẩn thận lấy rèm che buộc chặt cô vào người anh.

Cả căn nhà đã bị khói nuốt chửng cho nên mọi động tác của Trầm Thiên Phong đều làm nhanh nhất có thể. Anh nhanh chóng cõng Lý Giai Kỳ thoát ra ngoài, dọc cầu thang bộ đã bị lửa lan ra nên vừa đi Trầm Thiên Phong vừa phải dùng bình cứu hỏa dập lửa để tạo lối đi. Rất may là đội ngũ lính cứu hỏa cũng đồng thời cùng với anh dập lửa nên cầu thang bộ nhanh chóng được dập tắt hết lửa. Dưới sự giúp đỡ của hai lính cứu hỏa, Trầm Thiên Phong thành công đưa Lý Giai Kỳ ra ngoài. Xe cứu thương đã được chờ sẵn nên vừa ra ngoài cả hai được đưa ngay lên xe cứu thương đến bệnh viện. Lý Giai Kỳ đã rơi vào hôn mê do hít phải quá nhiều khói độc.

Dưới sự đe dọa của Trầm Thiên Phong, xe cứu thương lẽ ra phải chạy đến bệnh viện Nhân dân thì lại phải rẽ hướng chạy đến bệnh viện Hải Thiên. Đàm Minh Viễn và Tiểu Dương nhận được điện thoại thì lập tức sắp xếp bác sĩ và có mặt tại bệnh viện. Lý Lập Thành và Ngô Việt Bân cũng nhanh chóng bay từ căn cứ về.

Lý Giai Kỳ được đưa vào phòng cấp cứu, bởi vì tình trạng của cô khá nặng nên các bác sĩ phải tiến hành lọc máu và cho thở oxy để đào thải chất độc ra ngoài. Trầm Thiên Phong cũng bị nhiễm độc nhưng ở mức độ nhẹ nên không cần phải thở oxy tuy nhiên tay của anh và vai bị bỏng khá nặng.

Bởi vì Trầm Thiên Phong bị dị ứng với thuốc lại thêm anh kiên quyết muốn chờ ở ngoài phòng cấp cứu cho nên các bác sĩ chỉ tạm thời sơ cứu vết bỏng cho anh.

Lý Giai Kỳ cảm thấy toàn thân đau nhức đặc biệt là đầu và cổ họng. Đầu đau như có ai lấy búa đập vào còn cổ họng thì đau rát như bị bỏng. Cô từ từ mở mắt ra, thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là trần nhà trắng toát và mùi thuốc khử trùng, khô nghi ngờ gì nữa, đây chính xác là bệnh viện.

''Em tỉnh rồi!'' Giọng nói khàn khàn pha chút vui mừng của Trầm Thiên Phong vang lên khi thấy Lý Giai Kỳ tỉnh lại, trái tim đang treo lơ lửng của anh cuối cùng cũng có thể về lại vị trí.

Lý Giai Kỳ đưa mắt nhìn thì thấy Trầm Thiên Phong một thân mệt mỏi nhưng khuôn mặt không giấu được sự vui mừng. Cô mở miệng muốn nói nhưng phát hiện không thể nào nói được.

''Đừng vội, bác sĩ nói em bị tổn thương cổ họng do hít phải khí độc, cần mất một thời gian mới có thể nói chuyện lại.''

Lý Giai Kỳ chỉ có thể gật đầu tỏ rằng mình đã biết. Nhìn anh một thân chật vật làm cô thấy có chút đau lòng. Chợt Lý Giai Kỳ nhìn thấy vai áo của Trầm Thiên Phong bị rách một miếng khá lớn, sau đó nhân lúc anh cúi người cho cô uống nước thì cô đã nhìn rõ được bên trong vết rách ấy.

Trên vai của Trầm Thiên Phong là một vết bỏng khá lớn, trong lúc chạy lên cứu Lý Giai Kỳ anh bị một vật đang cháy rơi vào vai sau đó lúc cõng Lý Giai Kỳ đã dùng rèm che buộc lại nên vết bỏng càng nặng hơn.

Lý Giai Kỳ cố gắng mấp máy môi nhưng không nói được ra tiếng, nhìn vết thương trên vai anh, cô cảm thấy trong lòng xót xa. Trầm Thiên Phong đang cúi người cho Lý Giai Kỳ uống nước thì trên vai chợt thấy có một bàn tay đụng nhẹ vào. Anh nghiêng đầu nhìn hoá ra là tay của Lý Giai Kỳ, bàn tay run run khẽ sờ ở gần vết thương.

''Tôi không sao, chỉ là vết thương nhẹ mà thôi.'' Trầm Thiên Phong an ủi.

Lý Giai Kỳ đã từng bị bỏng nên đương nhiên biết được có bao nhiêu đau đớn mà Trầm Thiên Phong lúc này còn mạnh khỏe đứng ở đây chứng tỏ anh chưa dùng đến thuốc, như vậy thì còn đau đến mức nào cơ chứ. Quá đau lòng cho anh, Lý Giai Kỳ không kìm được mà khóc, hai hàng nước mắt theo thái dương chảy xuống gối đầu.

Thấy Lý Giai Kỳ khóc, Trầm Thiên Phong tưởng rằng cô đau quá nên khóc mà không biết rằng cô khóc vì đau lòng cho anh. Anh nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt cho cô nhưng lại vô tình để cô nhìn thấy vết thương ở lòng bàn tay. Lý Giai Kỳ vội vàng giữ tay anh lại, đôi mắt sắc bén nhìn anh muốn hỏi nguyên nhân, Trầm Thiên Phong muốn rút tay lại cũng đã muộn nên chỉ có thể nói sự thật.

''Lúc chạy lên bằng thang bộ đã bị bỏng do lan can bị lửa nung nóng.''

Lần này Lý Giai Kỳ khóc càng to hơn, cô hận bản thân mình đã khiến anh bị thương đồng thời cũng là xót xa cho anh. Cầm bàn tay của anh đưa đến bên mặt, Lý Giai Kỳ không dám hôn lên vết thương mà chỉ có thể hôn ở chỗ không bị thương. Trầm Thiên Phong rốt cuộc cũng biết Lý Giai Kỳ khóc là vì đau lòng cho mình, khoảnh khắc này mọi đau đớn đã tan đi hết, trong lòng anh cảm nhận được một dòng ấm áp. Anh cúi đầu hôn lên trán Lý Giai Kỳ một cái sau đó là đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng, bị thương lần này cũng đáng lắm.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.