Bà Xã, Em Phải Kết Hôn

Chương 102: Tha thứ cho tôi được không?



Lý Giai Kỳ từ từ mở mắt ra, cảm giác ân ẩn đau ở gáy vẫn còn, nhớ lại những việc xảy ra ở hầm đỗ xe là cô lại giận run người.

''A! Mẹ đã tỉnh lại rồi.''

Vừa mới quay ra nhìn, Lý Giai Kỳ bị năm khuôn mặt tròn tròn trắng trắng như chiếc bánh bao làm cho giật mình. Năm bánh bao nhỏ chụm đầu với nhau nhìn chằm chằm vào mẹ của mình, đôi mắt đen mở to, chớp chớp liên tục.

''Được rồi! Được rồi! Các con đừng có chớp nữa.''

''Mẹ ơi! Mẹ hết ốm rồi hả?'' Gia Minh lấy bàn tay mập mạp của mình để lên trán của mẹ, cậu bé muốn kiểm tra nhiệt độ cho mẹ.

''Mẹ không bị ốm. Tại sao các con lại ở đây?''

''Ba nói mẹ bị ốm muốn gặp chúng con nên đưa chúng con đến đây ạ?'' Gia Hân thành thật trả lời.

Lý Giai Kỳ lập tức rời mắt khỏi bọn trẻ, cô hung dữ trừng mắt lườm Trầm Thiên Phong đang đứng cách giường bệnh không xa. Trầm Thiên Phong chột dạ, lấy tay xoa xoa chóp mũi, tính cách của cô quả thật rất bướng bỉnh chỉ có thể dùng bọn trẻ giữ chân cô lại.

''An An bị ốm, mẹ cũng bị ốm. Con ghét bị ốm.'' Gia Khang tức giận giậm chân bình bịch.

''Mẹ đã khoẻ rồi. Các con đã gặp An An chưa?'' Lý Giai Kỳ vuốt tóc Gia Khang, nhẹ nhàng an ủi.

''Vừa nãy chúng con tới thì chị An An đã ngủ rồi nên chưa có gặp.'' Gia Khôi trả lời.

Vừa nghe thấy bé Gia An lại ngủ, Lý Giai Kỳ bắt đầu thấy lo lắng. Con bé đã ngủ mê man suốt cả buổi chiều mà bây giờ lại ngủ, có khi nào não bộ bị ảnh hưởng nghiêm trọng cho nên mới lại mê man như vậy.

Lý Giai Kỳ hất chăn ra, cô vội vã muốn đến xác nhận lại tình hình của Gia An. Trầm Thiên Phong biết cô lo lắng cho con gái nhưng vẫn không thể không cản lại.

''An An không sao. Vừa rồi bác sĩ có tiêm thêm thuốc giảm đau cho con bé nên con bé đã ngủ thêm.''

Lý Giai Kỳ bán tín bán nghi nhìn Trầm Thiên Phong, anh bây giờ trong lòng cô rất là không đáng tin: ''Anh còn lừa tôi thì đừng trách tôi không khách khí, chuyện ở hầm đỗ xe, tôi sẽ tính sổ với anh sau.''

Trầm Thiên Phong tự biết mình đuối lý nên không dám nói thêm lời nào, anh chỉ còn cách cầu cứu năm bánh bao nhỏ. Trầm Thiên Phong nhân lúc Lý Giai Kỳ không chú ý, anh vỗ nhẹ vào vai Gia Khang, lúc cậu bé ngẩng đầu nhìn anh thì thấy anh làm động tác ra hiệu. Gia Khang nhìn thấy thì rất là nghiêm túc gật gật đầu, cậu bé còn không quên làm ký hiệu OK.

Nhận được sự giúp sức của các con, Trầm Thiên Phong mỉm cười hài lòng, quả nhiên không hổ là con của anh.

Dưới sự ''tận tình chăm sóc'' của năm bánh bao nhỏ, Lý Giai Kỳ đã hoàn toàn bị giữ lại bệnh viện, ngay cả đi ngủ thì bọn trẻ cũng nhất quyết đòi ngủ cùng cô. Trầm Thiên Phong phải cho người kê thêm giường mới đủ chỗ để ngủ. Gia Khang làm chỉ huy, âm thầm dặn dò với các em phải quấn quanh mẹ để mẹ không được rời đi. Trầm Thiên Phong nói với Gia Khang rằng nếu để mẹ ra ngoài một mình thì sẽ ốm trở lại và có thể còn phải bị bác sĩ tiêm. Gia Khang sợ mẹ chịu đau nên nhất quyết cùng với các em giữ chân mẹ ở lại bệnh viện.

Gần đi ngủ, Lý Giai Kỳ có đến phòng bệnh của Gia An kiểm tra. Sau khi chắc chắn cô bé không có vấn đề gì mới yên tâm quay về dỗ bọn trẻ đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, quản gia Lưu cùng với bảo mẫu mang theo đồ đạc đến cho bọn trẻ rồi cùng vệ sĩ đưa bọn trẻ đến trường. Gia An đương nhiên không thể xuất viện bởi vì vẫn đang trong giai đoạn theo dõi. Lý Giai Kỳ cũng xin nghỉ để chăm sóc con gái, tuy rằng có y tá và bảo mẫu trong nhà nhưng qua chuyện vừa rồi cô thật sự không dám lơ là.

Trầm Thiên Phong còn việc phải giải quyết ở công ty cho nên không thể ở lại bệnh viện mà chính Lý Giai Kỳ cũng không muốn thấy mặt anh lúc này. Hai người chính thức rơi vào tình trạng chiến tranh lạnh kéo dài.

Cho đến khi Gia An xuất viện, Lý Giai Kỳ cũng không cho Trầm Thiên Phong một sắc mặt tốt. Trầm Thiên Phong muốn đưa bọn trẻ về ở trong Hải Thiên Đế Cung với cam kết sẽ cắt thêm vệ sĩ bảo vệ bọn trẻ nhưng Lý Giai Kỳ hoàn toàn không nghe theo. Cô một mực đưa Gia An về nhà của mình ở tiểu khu sau đó cuối tuần đón thêm năm bánh bao đang đi học cùng về nhà.

Đã lâu mới trở về nhà, sáu bánh bao nhỏ vui như hội, chúng chạy nhảy, nô đùa giống như lúc trước. Cũng không vì đã sống trong Hải Thiên Đế Cung xa hoa, tráng lệ có người hầu và bảo mẫu mà tỏ ra khó chịu khi về nhà.

Cầm lại những món đồ chơi mà mẹ mua cho từ nhỏ đến giờ, có món tuy rằng đã hỏng nhưng bọn chúng vẫn cẩn thận giữ gìn.

''Các con không cảm thấy những món đồ chơi này đều đã cũ kỹ và không đẹp bằng đồ chơi mà ba mua cho các con sao?'' Lý Giai Kỳ ngồi xuống cạnh Gia Minh, nhéo nhéo cái má đầy thịt của con trai.

''Không đâu ạ. Con thấy chúng rất tốt.'' Gia Hân lém lỉnh trả lời.

''Đây đều là đồ mẹ mua cho chúng con, cho dù có hỏng thì cũng phải cẩn thận cất đi.'' Gia Khang như ông cụ non mở miệng.

''Cô giáo nói phải biết trân trọng tình cảm của những người thân yêu.'' Gia Ý cũng bổ sung thêm.

''Mẹ ơi! Con yêu mẹ nhất.'' Gia Khôi ôm lấy cổ mẹ, cậu bé thơm một cái lên má của Lý Giai Kỳ.

''Chúng con sẽ ngoan, sẽ không để mẹ phải lo lắng.'' Gia An cầm lấy tay của mẹ.

''Đúng vậy, đúng vậy.'' Gia Minh đang ăn dở chiếc kẹo nên không thể nói nhiều chỉ có thể nói ngắn gọn như vậy.

Có sáu đứa con hiểu chuyện như thế này, Lý Giai Kỳ còn mong gì hơn. Cô cùng chơi với các con một lúc rồi vào bếp chuẩn bị cơm trưa. Trầm Thiên Phong phải đi công tác cho nên không thể đến quấy rầy mẹ con cô. Điều này khiến tâm trạng Lý Giai Kỳ tốt hơn rất nhiều, cô không muốn ở trước mặt các con cãi nhau với anh nên biết anh đi công tác thì vui mừng cả buổi.

Bởi vì sáu bánh bao nhỏ học nội trú trong trường cho nên Lý Giai Kỳ không cần phải lo lắng quá nhiều về việc không thể chăm sóc các con. Trong tuần cô phải đi làm thì bọn trẻ cũng ở lại trong trường, cuối tuần thì đương nhiên cô có thể ở nhà cùng với bọn trẻ.

Cho đến tận cuối tuần tiếp theo, Trầm Thiên Phong mới đi công tác về. Lúc anh đến, bảy mẹ con cô đang ăn tối, vẫn chỉ là mấy món đơn giản nhưng sáu bánh bao nhỏ đều ăn rất ngon miệng, bụng đứa nào cũng no đến căng phồng.

Lý Giai Kỳ đang ăn cơm thì nghe thấy khoá cửa lạch cạch. Đã có một lần bị trộm ghé thăm nên Lý Giai Kỳ cũng có chút “kinh nghiệm”. Cô ra hiệu cho sáu bánh bao nhỏ giữ im lặng còn mình nhẹ nhàng cầm theo chiếc gậy đánh bóng chày mới mua đứng ở trước cửa, chỉ cần tên trộm phá khóa vào nhà sẽ ăn ngay một gậy của cô.

Lúc cánh cửa được mở ra, Lý Giai Kỳ cũng thuận đà vùng cây gậy bóng chày lên. Trầm Thiên Phong vốn muốn tạo bất ngờ cho Lý Giai Kỳ và các con cho nên anh về mà không báo trước cũng tự mình mở cửa ai ngờ vừa mở cửa ra đã thấy Lý Giai Kỳ vung gậy đánh bóng chày lên. Trầm Thiên Phong uyển chuyển nghiêng mình né tránh, bàn tay cũng nhanh chóng giữ tay Lý Giai Kỳ lại.

''Bé Kỳ! Là tôi!''

Trầm Thiên Phong vừa đáp xuống sân bay là ngồi xe về thẳng đây, cả người mang theo mệt mỏi nhưng vẫn muốn mang quà đến cho Lý Giai Kỳ và các con.

Thấy người đến là Trầm Thiên Phong, Lý Giai Kỳ lúc này mới hạ cây gậy đánh bóng chày xuống, cô không chào hỏi cũng chẳng niềm nở mà chỉ lạnh mặt đi vào trong.

Sáu bánh bao nhỏ vừa thấy ba trở về liền lập tức bỏ hết bát đũa xuống chạy ùa đến ôm chân ba. Trầm Thiên Phong trên tay còn xách theo một chiếc túi lớn nên đành để sang bên cạnh sau đó ngồi xổm xuống ôm lấy sáu bánh bao nhỏ và nhận những nụ hôn của chúng. Cách xa một tuần trời, anh thấy nhớ Lý Giai Kỳ và bọn trẻ rất nhiều, Lý Giai Kỳ tạm thời chưa thể thân mật cho nên nhận phúc lợi từ bọn trẻ trước.

''Có nhớ ba không này? Ở nhà với mẹ có ngoan không? Đi học có nghe lời cô giáo không?''

''Nhớ ba nhiều lắm ạ!'' Sáu bánh bao nhỏ đồng thanh đáp.

''Vậy sao? Vậy nói xem nhớ ba nhiều như thế nào?''

''Thế này ạ!'' Gia Ý giang rộng hai cánh tay ra khoa múa một hồi để miêu tả cho Trầm Thiên Phong xem.

''Nhiều vậy sao? Ba cũng nhớ các con nhiều lắm. Ba mang theo quà cho các con đây.''

''Thật ạ?''

''Đương nhiên rồi.''

Trầm Thiên Phong quay ra ngoài kêu một tiếng, Tiểu Dương xách theo lỉnh kỉnh những túi lớn túi nhỏ đi vào.

''Chào chú Tiểu Dương ạ!'' Sáu bánh bao nhỏ lễ phép chào hỏi.

''Ngoan!'' Tiểu Dương mỉm cười đặt số túi trên tay xuống, để tránh làm phiền gia đình họ, anh chào hỏi với Lý Giai Kỳ xong thì lập tức đi ngay.

Nhìn thấy Lý Giai Kỳ đang ngồi yên lặng ăn cơm, Trầm Thiên Phong không đưa quà ngay cho sáu bánh bao nhỏ: ''Các con đã ăn cơm xong chưa? Chưa ăn xong thì không được nhận quà đâu.''

''Chúng con đều đã ăn xong, chỉ còn mẹ chưa ăn thôi.'' Như để chứng minh cho lời mình vừa nói, Gia Minh vén áo lên khoe ra cái bụng căng phồng.

Trầm Thiên Phong không nhịn được mà bật cười, anh lấy từng món quà đưa cho từng đứa. Sáu bánh bao nhỏ nhận được quà thì vui lắm, chúng rủ nhau mang quà ra phòng khách bóc ra.

Trầm Thiên Phong đứng dậy đi về phía bếp ăn, anh không quên xách theo chiếc túi lớn cầm theo khi nãy. Để chiếc túi xuống một chiếc ghế trống, anh tự nhiên lấy thêm bát đũa rồi ngồi xuống bên cạnh Lý Giai Kỳ cùng ăn cơm với cô, vừa ăn vừa không tiếc lời khen ngợi.

''Đã lâu mới lại được ăn đồ em nấu. Vẫn ngon như lúc trước.''

''.....''

''Món cá này em nấu rất vừa miệng, còn cả món sườn này nữa, rất hợp với khẩu vị của tôi.''

''.....''

''Không lẽ là em đoán được tôi sẽ về cho nên mới nấu món gà hầm nấm mà tôi thích nhất?''

Trầm Thiên Phong cứ thao thao bất tuyệt nói về mấy món ăn nhưng từ đầu đến cuối Lý Giai Kỳ vẫn im lặng không đáp lại anh. Cho đến khi ăn xong, cô mới lạnh lùng nói với anh một câu.

''Tôi thích ăn cái gì thì nấu cái đó, chẳng có liên quan gì đến anh cả.''

Đã có Trầm Thiên Phong xuất hiện cho nên công việc rửa bát cũng có người đảm nhận, Lý Giai Kỳ ra ngoài phòng khách chơi cùng với các con. Nhìn bóng lưng Lý Giai Kỳ, Trầm Thiên Phong chỉ biết lắc đầu cười.

Rõ ràng là quan tâm đến anh nhưng vẫn không bỏ xuống được sĩ diện, bình thường cô ăn cơm không tính là lâu vậy mà hôm nay cô ngồi từ lúc anh bắt đầu nói chuyện với sáu bánh bao nhỏ cho đến tận khi anh ăn xong bữa thì cô mới đứng dậy. Thời gian đó đủ để cô ăn xong vài bàn tiệc lớn, lại nói mấy món ăn hôm nay cô nấu đều là những món mà anh thích ăn, nói là trùng hợp thì cũng quá miễn cưỡng rồi.

Trầm Thiên Phong rất tự giác cởi áo khoác, xắn tay áo sơ mi đen lên rồi mang bát đũa đi rửa, anh cũng không quên lau chùi phòng bếp sạch sẽ. Làm xong mọi việc thì Lý Giai Kỳ đã dỗ dành sáu bánh bao nhỏ ngủ xong, cô đang cất dọn đồ chơi mà bọn trẻ bày ra nhà cho gọn gàng.

Trầm Thiên Phong từ đằng sau đi đến, anh ôm chầm lấy cô, môi cũng nhanh chóng đặt lên tai và cổ cô những nụ hôn.

''Tôi thật sự nhớ em rất nhiều, đừng giận tôi nữa được không?''

Trầm Thiên Phong phải công nhận một điều rằng chiến tranh lạnh giống như một con quái vật ngày ngày gặm nhấm anh, nó không khiến anh phải chết nhưng lại khiến anh cảm nhận được sự thống khổ của nhớ nhung.

''Mau buông tay.'' Lý Giai Kỳ đã không còn giận nhưng cũng không muốn Trầm Thiên Phong được hời nên vẫn bày ra bộ dạng lạnh lùng.

''Bé Kỳ! Tôi thật sự biết sai rồi, sau này sẽ không như vậy nữa, tha thứ cho tôi có được không?''

''Anh nhớ cho kỹ, nếu còn xảy ra chuyện này một lần nữa, tôi sẽ mang bọn trẻ đi để anh không bao giờ được gặp chúng. Bản thân tôi cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh.''

Trầm Thiên Phong mừng rỡ ôm lấy Lý Giai Kỳ càng chặt hơn, những nụ hôn nóng bỏng liên tục rơi xuống trán, mi mắt, chóp mũi và cuối cùng chuẩn xác rơi xuống đôi môi mềm mại của cô.

Một nụ hôn dài kết thúc, Lý Giai Kỳ ôm ngực thở hồng hộc trừng mắt lườm Trầm Thiên Phong còn anh thù đang rất thoả mãn, nụ cười tươi như mặt trời toả nắng.

''Đừng giận nữa, là vì lâu quá mới được thân mật với em nên tôi không kiểm soát được. Để tạ lỗi, tôi đã mua quà cho em đây, mau mở ra xem có thích không.''

Trầm Thiên Phong đưa chiếc túi mà anh mang đến cho Lý Giai Kỳ, cô nhận lấy chiếc túi rồi ngồi xuống sô pha, vừa tò mò vừa nghi hoặc mở ra. Bên trong là một chiếc túi xách, chiếc túi này Lý Giai Kỳ không quá xa lạ bởi những quý cô, quý bà giàu có rất thích sở hữu nó. Đúng vậy, chính là túi xách Hermes mà người phụ nữ nào cũng mơ ước.

''Tôi nghe nói phụ nữ rất thích túi xách hiệu này cho nên đã mua về cho em, em thích nó chứ?''

Lý Giai Kỳ cẩn thận để chiếc túi vào hộp của nó: ''Thích thì có thích nhưng chiếc túi quý giá như vậy e là tôi chẳng có cơ hội sử dụng nó.''

''Em thích là được rồi, cần gì phải quan tâm chuyện khác cho mệt mỏi. Em thích dùng lúc nào thì dùng lúc đó, nếu không đủ thì tôi mua thêm cho em.''

''Một chiếc là đủ rồi, túi của hãng này rất đắt. Chiếc này nếu sau này bán đi chắc cũng đủ mua một chiếc xe sang rồi.''

Lý Giai Kỳ từng nghe nói túi xách Hermes rất có giá trị, cho dù là túi đã cũ cũng bán được với giá rất tốt.

''Tôi thiếu chút tiền đó sao? Nếu em đã thích thì cứ kêu Tiểu Dương mua hết tất cả các dòng túi của hãng này cho em dùng dần.''

Lý Giai Kỳ đầu tiên là sửng sốt sau đó bật cười to: ''Như vậy cũng tốt, nếu sau này anh có phá sản, tôi bán chỗ túi xách đó đi cũng đủ trở thành triệu phú rồi, khi đó tôi sẽ niệm tình cũ trả lại anh ba phần.''

Trầm Thiên Phong dở khóc dở cười, anh dùng ngón tay búng nhẹ vào trán Lý Giai Kỳ: ''Để em thất vọng rồi, tiền mà tôi có dù có để mục cũng không phá sản được, chưa kể tôi mà phá sản thì vẫn còn thân phận trong Hoàng gia, sẽ không đến mức phải bán túi xách đi lấy tiền sống.''

Với cái sự thật hết sức gây khó chịu này, Lý Giai Kỳ chỉ có thể á khẩu, ai bảo Trầm Thiên Phong thật sự là một tên đại đại đại thổ hào cơ chứ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.