Bà Xã, Em Phải Kết Hôn

Chương 104: Hiệu quả tốt



Trời gần sáng thì Lý Lập Thành và Ngô Việt Bân mới về đến Đế đô, vừa xuống máy bay là họ đi thẳng đến bệnh viện Hải Thiên.

Trầm Thiên Phong đã thay một bộ đồ sạch sẽ nhưng vết thương thì vẫn chưa được dùng thuốc, anh đang nằm nghỉ ngơi trên một chiếc giường khác ở trong phòng bệnh của Lý Giai Kỳ. Lý Giai Kỳ đã ngủ thiếp đi và vẫn phải thở oxy cũng như lọc máu, phải hết đêm mới không phải lọc máu nữa.

Lý Lập Thành nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh ra vì sợ đánh thức hai người đang ở bên trong. Tuy nhiên cửa chỉ vừa được đẩy ra thì Trầm Thiên Phong cũng ngay lập tức phát hiện.

''Hai cậu dùng máy bay chiến đấu sao? Không sợ bị quân đội dùng tên lửa bắn hạ hay sao?'' Trầm Thiên Phong vẫn nằm trên giường, lạnh lùng lên tiếng.

Lý Lập Thành và Ngô Việt Bân cũng không quá bất ngờ khi thấy lão đại nhà mình còn tỉnh.

''Chúng tôi lo lắng cho Tiểu Kỳ và anh nên đã để Văn Bác nói chuyện với bên quân đội, dùng máy bay riêng mất nhiều thời gian quá.'' Lý Lập Thành giải thích.

''Nghe nói anh bị thương, chắc hẳn chưa dùng thuốc gì đúng không? Vừa hay em có mang theo một liều thuốc giải mới nghiên cứu xong, anh thử dùng xem thế nào.'' Ngô Việt Bân đưa ra một chiếc lọ thuỷ tinh nhỏ xíu.

''Ra ngoài rồi nói.''

Trầm Thiên Phong đứng dậy xuống giường rồi rời khỏi phòng trước, Ngô Việt Bân theo ngay phía sau chỉ có Lý Lập Thành còn nán lại một chút. Anh nhẹ nhàng bước đến bên giường bệnh của Lý Giai Kỳ, nhìn em gái yên tĩnh ngủ lại nhìn chiếc máy ở bên cạnh mà lòng anh như bị anh cắt ra từng miếng. Anh chỉ mới rời khỏi Đế đô một thời gian ngắn mà hết cháu gái xảy ra chuyện lại đến em gái gặp hoả hoạn suýt mất mạng. Lý Lập Thành nhẹ nhàng vuốt tóc của Lý Giai Kỳ, trong giấc ngủ, Lý Giai Kỳ vô thức gạt bỏ bàn tay đang vuốt tóc mình rồi ngủ tiếp. Lý Lập Thành đưa tay lau vội hàng nước vừa rơi khỏi mắt rồi mới xoay người ra ngoài.

Trầm Thiên Phong cùng Ngô Việt Bân đi đến một phòng bệnh khác, Ngô Việt Bân cho Trầm Thiên Phong uống viên thuốc mà mình vừa mới mang về sau đó gọi y tá mang đồ dùng và thuốc cần thiết đến để anh xử lý vết bỏng cho Trầm Thiên Phong.

Trầm Thiên Phong uống viên thuốc mà Ngô Việt Bân mang về, sau khi uống thì có một cảm giác rất lạ. Anh cảm thấy trống bụng nóng lên từng đợt giống như vừa mới ăn rất nhiều ớt sau đó cả người cũng bắt đầu nóng lên nhưng không giống với bị sốt.

''Có phải cảm thấy cả người đang nóng lên đúng không?'' Ngô Việt Bân quan sát kỹ biểu hiện của Trầm Thiên Phong.

''Ừ!''

''Nếu như lát nữa dùng thuốc trị bỏng mà anh không có phản ứng gì quá lớn thì chứng tỏ thuốc giải này hoàn toàn phù hợp.'' Ngô Việt Bân không giấu được vui mừng, kích động reo lên.

Trầm Thiên Phong cũng không ôm hy vọng gì quá lớn bởi gần hai mươi năm nay anh cũng đã quem với những cơn đau rồi. Ngô Việt Bân cẩn thận bôi thuốc trị bỏng lên vết thương ở lòng bàn tay của Trầm Thiên Phong trước sau đó hồi hộp chờ đợi. Ba cặp mắt nhìn chằm chằm vào vết thương vừa mới bôi thuốc, không ai nói gì nhưng trong lòng nguo nào cũng mong muốn thuốc giải có hiệu quả.

Một phút, hai phút, năm phút, mười phút trôi qua và Trầm Thiên Phong không xuất hiện triệu chứng dị ứng với thuốc nghĩa là thuốc giải thật sự có hiệu quả.

''Lão đại! Anh chắc chắn là mình không có cảm giác gì khác ngoại trừ cơ thể nóng lên? Anh phải trả lời thành thật đừng có giấu bệnh.'' Ngô Việt Bân vẫn bán tín bán nghi, tuy rằng thuốc là do anh ta nghiên cứu và chế tạo ra dựa theo cách chế tạo của ba Lý Giai Kỳ nhưng thật sự là anh ta không có quá nhiều tự tin.

Trầm Thiên Phong liếc mắt lườm Ngô Việt Bân một cái: ''Cậu cũng không phải vợ tôi, tôi cần thiết phải giấu diếm với cậu sao?''

Lý Lập Thành ở một bên phụt cười còn mặt Ngô Việt Bân thì đen lại.

''Lão đại thật nhẫn tâm.''

''Còn không mau bôi thuốc lên chỗ bị thương còn lại.'' Lý Lập Thành thúc giục.

''Cậu giỏi thì tự đi mà bôi.'' Ngô Việt Bân giận dỗi.

''Tôi làm được thì còn cần cậu làm gì.''

''Không làm được thì đừng có đứng ngoài chỉ tay năm ngón.''

Ngô Việt Bân và Lý Lập Thành cứ như hai tên nhóc lớn xác, chỉ vì một chuyện hết sức đơn giản cũng phải cãi nhau đến ẫm ĩ cả lên.

''Ồn ào!'' Trầm Thiên Phong không nhịn được nữa, anh trầm giọng gằn lên một tiếng khiến cho Ngô Việt Bân và Lý Lập Thành như hai con gà chọi hăng máu phải dừng lại trận cãi vã.

Tuy rằng bị khí thế của Trầm Thiên Phong doạ cho đến buộc phải im lặng nhưng hai người bọn họ vẫn không nhịn được mà lườm nhau.

''Xong rồi thì tự tìm chỗ ngủ đi.''

Bôi thuốc xong, Trầm Thiên Phong mặc lại áo cẩn thận chuẩn bị rời khỏi phòng, anh không quên nhắc nhở hai tên nhóc lớn xác kia đi nghỉ.

Trầm Thiên Phong trở về phòng bệnh của Lý Giai Kỳ, thấy cô vẫn ngủ say anh cũng yên tâm hơn. Anh nhẹ nhàng nằm xuống chiếc giường của mình rồi cũng chìm vào giấc ngủ.

Buổi sáng, Trầm Thiên Phong là bị tiếng mở cửa đánh thức. Đàm Minh Viễn mang theo bữa sáng mà đầu bếp chuẩn bị cho anh và Lý Giai Kỳ đến.

''Có chuyện gì sao?'' Trầm Thiên Phong đè giọng xuống để không làm đánh thức Lý Giai Kỳ.

''Tôi mang bữa sáng cho hai người, hôm nay anh có muốn đến công ty không để tôi nói Tiểu Dương chuẩn bị xe.''

''Hôm nay không đi làm, những việc còn dở tự cậu giải quyết. Có việc này cậu cần phải làm trước.''

''Chuyện quan trọng sao?''

''Đêm hôm qua Lập Thành và Việt Bân đã dùng máy bay chiến đấu để trở về, tuy rằng Văn Bác đã có lời với bên quân đội nhưng chúng ta cũng cần tỏ chút thành ý. Cậu nói Hào Kiện điều một số lượng hàng loại khá mang đến tặng bọn họ coi như đáp lễ.''

''Tôi biết rồi, tôi sẽ đi an bài ngay. Nghe nói tiểu tử Việt Bân đã chế ra thuốc giải cho lão đại, hiệu quả thế nào?''

''Tốt! Dùng thuốc bỏng không xuất hiện triệu chứng dị ứng.''

''Vậy thì tốt. Lão đại mau gọi Lý Giai Kỳ dậy ăn sáng kẻo nguội hết đồ ăn. Tôi đi trước.''

Chân trước Đàm Minh Viễn vừa đi, chân sau y tá phụ trách phòng bệnh cũng đến. Y tá nghe lời dặn dò của bác sĩ đến để giúp Lý Giai Kỳ vệ sinh cá nhân, bởi vì tay cô vẫn đang gắn thiết bị lọc máu nên không thể rời giường.

''Trầm tiên sinh! Tôi đến để giúp Lý tiểu thư vệ sinh cá nhân.''

''Không cần đâu, tôi tự làm được, cô cứ bận việc của mình đi.''

Từ chối y tá xong, Trầm Thiên Phong đến bên giường bệnh của Lý Giai Kỳ. Anh nhẹ nhàng vén những lọn tóc bị rối của cô gọn sang bên cạnh rồi khe khẽ gọi.

''Bé Kỳ! Sắp đến giờ bác sĩ kiểm tra rồi, nên dậy thôi.''

Y tá vẫn chưa rời khỏi phòng, chứng kiến một màn ngọt đến sâu răng này mà chỉ biết hâm mộ Lý Giai Kỳ. Trầm tiên sinh vừa giàu có vừa đẹp trai quan trọng là luôn mang bộ dạng lạnh lùng khó gần khi nói chuyện với mọi người nhưng trước mặt Lý Giai Kỳ thì rất ôn nhu, săn sóc.

Lý Giai Kỳ dần mở mắt ra, khuôn mặt đẹp trai như tượng tạc của Trầm Thiên Phong nhanh chóng làm cô tỉnh táo.

''Trời đã sáng rồi sao?'' Ngủ một đêm dậy, cổ họng của Lý Giai Kỳ đã đỡ hơn, cô đã có thể nói chuyện nhưng vẫn còn cảm giác hơi đau và giọng nói thì khàn khàn.

''Đã sáng rồi.''

Lý Giai Kỳ đang định ngồi dậy thì bị Trầm Thiên Phong đè lại, cô khó hiểu nhìn anh.

''Tôi muốn đi đánh răng rửa mặt.''

''Tay em còn đang gắn thiết bị lọc máu, chờ một lát, tôi làm xong sẽ giúp em.''

Trầm Thiên Phong vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi mang ra một chậu nước ấm. Anh dịch người Lý Giai Kỳ ra sát mép giường rồi giúp cô đánh răng sau đó là rửa mặt, xong xuôi anh mới lấy đồ ăn sáng cho cô.

Bữa sáng là cháo thịt băm, Trầm Thiên Phong lại kiên nhẫn đút từng thìa cháo cho Lý Giai Kỳ, chờ cô ăn no mới mang phần còn lại ăn nốt.

Dọn dẹp xong thì bác sĩ cũng đến. Lần này không chỉ có bác sĩ trực tiếp chữa trị cho Lý Giai Kỳ mà Ngô Việt Bân cũng cùng đến.

''Anh về khi nào vậy?'' Lý Giai Kỳ kinh ngạc khi nhìn thấy Ngô Việt Bân.

Ngô Việt Bân không có biểu hiện gì là cảm động hay thương xót mà thay vào đó là cái biểu cảm ghét bỏ, anh ta bĩu môi: ''Giống y như chiếc đài cassette hỏng mà còn thích nói chuyện, xúc phạm bộ thu âm thanh của người khác lắm đấy cô biết không?''

Lý Giai Kỳ cứng đờ bởi cái giọng châm chọc, mỉa mai của Ngô Việt Bân, cô gượng cười lúng túng. Trầm Thiên Phong trực tiếp liếc xéo Ngô Việt Bân một cái khiến anh ta như rơi vào hầm băng.

Bộp một tiếng, cả người Ngô Việt Bân lảo đảo.

''Miệng chó không mọc được ngà voi, cậu chê thời gian trong phòng nghiên cứu quá ngắn có đúng không?'' Lý Lập Thành vào sau nhưng cũng vừa kịp nghe hết lời của Ngô Việt Bân, anh đập bộp một cái thật mạnh vào vai của Ngô Việt Bân làm anh ta lảo đảo suýt ngã.

''Anh! Anh cũng về khi nào vậy?'' Lý Giai Kỳ nhìn thấy anh trai thì mừng rỡ reo lên với cái chất giọng rất chi là menly.

''Anh cùng hắn ta về tới lúc sáng sớm, khi đó em còn ngủ nên không đánh thức em dậy.''

''Cậu có cần thay bác sĩ kiểm tra luôn cho cô ấy không? Còn không mau tránh ra để chúng tôi kiểm tra.'' Ngô Việt Bân xoa xoa vai, bất mãn nói.

Có Trầm Thiên Phong và Lý Giai Kỳ ở đây nên Lý Lập Thành kho muốn cãi nhau với Ngô Việt Bân cho nên đành đứng sang một bên.

Đầu tiên là bác sĩ chữa trị cho Lý Giai Kỳ tiến lên kiểm tra tình trạng của cô trước sau đó mới đến Ngô Việt Bân. Sáng sớm hôm nay sau khi bôi thuốc cho Trầm Thiên Phong thì anh ta đã xem hết một lượt bệnh án của Lý Giai Kỳ nên bây giờ muốn kiểm tra lại kỹ lưỡng hơn.

''Tất cả đều ổn, chờ lát nữa có thể không cần phải lọc máu nữa. Tuy nhiên vẫn cần phải ở lại bệnh viện tiếp tục theo dõi tình hình. Sau ba ngày mà không phát sinh chuyện gì thì có thể xuất viện.'' Ngô Việt Bân vừa ký vào bệnh án vừa lên tiếng.

Bởi vì đã lâu không trở về bệnh viện Hải Thiên cho nên có rất nhiều việc cần Ngô Việt Bân xử lý vì thế kiểm tra cho Lý Giai Kỳ xong thì anh ta vội vã rời đi.

''Tiểu Kỳ! Anh có việc phải đi cùng lão Đàm một chuyến. Xong việc sẽ trở về bồi em, nghỉ ngơi cho tốt.''

Lái máy bay chiến đấu đến là anh và Ngô Việt Bân cho nên không thể nào để cho lão Đàm phải thay anh đi giải quyết vì thế vừa nãy nghe Đàm Minh Viễn nói chuyện, Lý Lập Thành cũng quyết định đi cùng anh ta.

''Được! Anh đi mau về mau.''

Lý Lập Thành rời đi không lâu thì có bác sĩ và y tá đến tháo thiết bị lọc máu ra cho Lý Giai Kỳ. Hiện giờ đã không còn bị thứ gì vướng víu nhưng bác sĩ vẫn dặn dò Lý Giai Kỳ cần phải nằm trên giường và hạn chế di chuyển.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.