Những ngày qua, ta, bà bà và Cố Thanh Châu đều bận rộn, tất bật vì việc thành lập tiêu cục.
Ngay khi tiêu cục hoàn thành, bà bà dự định dẫn ta và Cố Thanh Châu ra ngoài chúc mừng.
Nhưng trên đường ra khỏi phủ, lại bị một đám người chắn ngang.
Lần này bọn họ kéo đến rất đông đủ.
Tất cả thành viên Cố gia, bao gồm cả ba tỷ muội Cố Thanh Duyệt đã xuất giá, đều có mặt.
Ba người tỷ muội Cố Thanh Duyệt vừa nhìn thấy bà bà đã bắt đầu khóc lóc.
“Mẫu thân, người có biết vì người mà mấy ngày nay chúng con sống ở nhà chồng thê thảm thế nào không?”
Bà bà tất nhiên là biết. Từ khi tin tức về thân phận dưỡng tử của những người Cố gia bị lộ ra ngoài, người gặp nạn không chỉ có Cố Thanh Lan mà còn cả ba tỷ muội Cố Thanh Duyệt.
Những nhà mà ba tỷ muội Cố Thanh Duyệt gả vào đều là phú quý. Nay biết mình cưới phải “hàng giả” làm sao bọn họ chịu đựng được.
Hơn nữa, những gia đình đó năm xưa chịu gả là vì nể mặt bà bà chứ không phải cha chồng.
Bà bà nhìn ba người nghĩa nữ trách móc mình, vẻ mặt đầy khinh miệt.
“Nếu không có ta, các ngươi sao có thể trở thành tiểu thư Cố gia, sao có thể gả vào cửa cao rộng? E rằng giờ này còn đang ở góc xó nào giặt giũ cho cả nhà!”
“Ta tận tâm nuôi các ngươi lớn khôn, lúc ta bị làm nhục, sao không thấy các ngươi tới thăm ta, hỏi han một câu?”
“Bây giờ quay lại chất vấn ta? Quả nhiên cùng một dòng máu, cả nhà đều là lũ vong ân bội nghĩa!”
“Hôm đó ta chỉ nói đoạn tuyệt với Cố Thanh Lan, quên mất các ngươi. Nay nhân dịp các ngươi đông đủ ở đây, từ giờ các ngươi không còn là nhi nữ của ta nữa. Không có việc gì thì biến hết cho ta!”
Ba tỷ muội Cố Thanh Duyệt sững sờ.
Không ngờ bà bà lại nói những lời như vậy.
Dù sao trước đây bà luôn coi họ như bảo bối trong lòng bàn tay.
Ba người vô cùng ấm ức, nước mắt ngắn dài, vừa nhìn bà bà vừa mang theo vài phần oán hận.
59
“Võ thị, bà quá đáng lắm rồi!”
“Ba tỷ muội Thanh Duyệt đã gọi bà một tiếng mẫu thân mười mấy năm, hiếu kính bà mười mấy năm. Mấy con bé có lỗi gì chứ?”
Cha chồng thấy nhi nữ ruột bị làm nhục, không thể ngồi yên, vốn định khuyên nhủ bà bà, giờ thì rõ ràng không muốn nữa.
“Cố Trường Trung, vậy ta có lỗi gì? Ta cho các ngươi ăn ngon mặc đẹp nuôi nấng cả nhà các người, còn các người đối xử với ta thế nào?”
“Rõ ràng là các người sai, thế mà còn mặt mày trơ tráo tới trách móc ta?”
“Ta nuôi một con ch.ó còn tốt hơn nuôi lũ người vô lương tâm như các ngươi!”
“Tỷ ơi, tỷ đừng giận mà tổn hại thân thể. Tất cả là lỗi của muội, do muội không dạy dỗ tốt Thanh Lan. Nếu tỷ muốn trút giận, thì hãy trút hết lên người muội đi!”