Bà Bà Trọng Sinh, Phá Đảo Cuộc Đời

Chương 12: Phần 12



61

 

Mấy ngày tiếp theo, đám người Cố gia yên lặng hơn hẳn.

 

Hôm đó, bà bà không chỉ bảo thị vệ ngăn cản Cố Thanh Lan và những người khác mà còn lấy ra một cuốn sổ nợ dài mấy trượng, yêu cầu họ phải trả nợ.

 

Đó toàn bộ là những khoản tiền bà bà đã chu cấp cho toàn bộ Cố gia, nay lại biến thành nợ.

 

Bà còn tuyên bố, nếu không trả, bà sẽ vào cung kiện cáo.

 

Không còn bị người Cố gia quấy rầy, ta và bà bà ngay lập tức được yên bình.

 

Bà bà còn đến thăm phụ mẫu ta, không ngớt lời khen ngợi ta, tâng bốc ta như hoa như ngọc.

 

Ta không ngốc, ta cảm nhận rõ sự yêu thương mãnh liệt, lạ thường của bà bà dành cho mình.

 

Nếu không phải chắc chắn rằng ta là con ruột của phụ mẫu, có lẽ ta đã tưởng mình là nhi nữ riêng của bà bà rồi.

 

62

 

Chưa đầy vài ngày, trong ba lần bà bà liên tiếp đòi nợ, đám người Cố gia đã mất bình tĩnh.

 

Chúng hạ độc vào thức ăn của ta và bà bà, phục kích trên đường chúng ta trở về phủ.

 

Bọn chúng dùng mọi thủ đoạn hèn hạ, nhưng đều bị ta và bà bà phản đòn một cách thâm sâu.

 

Nhiều lần, bà bà còn sắp xếp nhân chứng để chứng kiến hành vi độc ác của đám người Cố gia.

 

Những sự kiện này tất nhiên lại được viết thành thoại bản, được biểu diễn tại các trà lâu lớn nhỏ trong kinh thành.

 

Khi danh tiếng của người Cố gia đã thối đến mức không thể thối hơn nữa, chiến sự đột ngột bùng nổ ở biên cương.

 

Cha chồng, một vị tướng quân đã lâu không cầm binh, lại được triệu hồi để trọng dụng.

 

63

 



Ngày nhận được thánh chỉ, người Cố gia trong lòng mừng rỡ, hả hê phô trương trước mặt ta và bà bà.

 

Ta rõ ràng trông thấy sự vui mừng thoáng hiện trong mắt bà bà.

 

Ta nghe thấy bà bà nói:

 

“Cố Trường Trung, ngày tận số của ngươi đã đến.”

 

Ta và bà bà đứng trên cổng thành, nhìn đám người Diêu Vân cùng con trai nhi nữ bà ta đưa tiễn cha chồng.

 

Ánh mắt bà bà lạnh như băng.

 

“Giờ thì khỏi cần giả vờ nữa. Không có người của ta hỗ trợ hành quân, hắn liệu còn thắng trận được không?”

 

“Không có ta cung cấp đủ lương thảo cho quân đội, ta xem hắn còn làm chủ tướng nhàn nhã nổi không. Lần này, ta muốn Cố Trường Trung thân bại danh liệt, sống không bằng chết.”

 

Ta cảm thấy bà bà dường như biết điều gì đó, chẳng hạn như nguyên nhân của cuộc chiến bất ngờ này.

 

Dù ngoài mặt bà không làm gì, nhưng trong bóng tối bà đã chuẩn bị tất cả.

 

Từ binh mã đến lương thảo, đều sẵn sàng.

 

Trước khi Cố Thanh Châu lên đường cùng đại quân, bà bà trao cho hắn một miếng ngọc có thể điều động những cao thủ bà từng bố trí trong quân đội để bảo vệ cha chồng.

 

64

 

Cha chồng và Cố Thanh Châu vừa đi, Cố phủ lại rộn ràng như ngày hội.

 

Cố lão phu nhân, Diêu Vân, bốn tỷ muội Cố Thanh Lan cùng với gương mặt còn băng bó của Liễu Khinh Yên không ngừng lượn lờ trước mặt ta và bà bà.

 

“Đợi cha thắng trận trở về, chúng ta sẽ cùng cha vào cung nhận thưởng.”

 

“Đến lúc đó, không cần Võ phu nhân tiễn ta về nhà chồng, chồng ta và phụ mẫu chồng sẽ tranh nhau đến đón ta về.”

 

Khuôn mặt Cố Thanh Duyệt đầy đắc ý, cố tình gọi bà bà là Võ phu nhân.



 

Ta và bà bà chỉ cười, không nói gì.

 

Liễu Khinh Yên cũng tiến đến, thêm lời châm chọc:

 

“Võ phu nhân đã hồ đồ nhiều năm như vậy, sao không tiếp tục hồ đồ đi? Bây giờ chỉ vì hai kẻ không ra gì mà đắc tội với cữu cữu và ngoại tổ mẫu ta.”

 

“Đợi cữu cữu ta khải hoàn trở về, vinh quang ngập trời, phần thưởng liệu có đến tay Võ phu nhân hay không đây?”

 

“Cữu cữu ta nói rồi, nếu Võ phu nhân không biết quý trọng, thì nhường lại tất cả cho Diêu phu nhân là vừa.”

 

Cố Thanh Lan tuy không nói gì, nhưng vẻ mặt kiêu ngạo và ánh mắt khinh miệt đã nói lên tất cả.

 

Hắn cũng cho rằng cha hắn sẽ chiến thắng trở về.

 

Dù gì đi nữa, trước đây nhờ sự trợ giúp của bà bà, cha hắn trận nào cũng thắng lợi.

 

65

 

Những kẻ đó nào biết được, không có sự hỗ trợ từ nhân mã và lương thảo của bà bà ta, thì ngoài biên ải, Cố Trường Trung liên tiếp thất bại.

 

Ông ta lại luôn ngạo mạn tự cao, khiến binh sĩ sa vào vòng vây không đường thoát.

 

Chuyến chinh chiến lần này, chẳng những chỉ có ông ta, mà còn có Thái tử được thánh thượng phái đi cùng, giữ chức Phó soái để rèn luyện.

 

Chỉ vì Cố Trường Trung mà Thái tử bị quân địch bắt giữ.

 

Lúc này, tin khẩn từ biên ải hẳn đã truyền tới hoàng cung, không rõ sau khi biết tin, người Cố gia có còn dám đắc ý khoe khoang, mơ tưởng chuyện viển vông như trước.

 

Bà bà và ta xây dựng một tiêu cục, nay cũng đã đến lúc phát huy tác dụng.

 

Các tiêu sư đều là cao thủ tinh thông võ nghệ từ khắp nơi, được bà bà và Cố Thanh Châu tuyển chọn kỹ lưỡng.

 

Ngay ngày thứ ba sau khi Cố Thanh Châu theo đại quân xuất chinh, ta và bà bà liền điều một ngàn người âm thầm theo sau trợ giúp.

 

Cộng thêm nhân mã có sẵn, dưới tay Thanh Châu lúc này đã có đáng kể binh lực.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.