Nhìn vẻ mặt của Cố Thanh Lan, ta hiểu rằng, nhờ lời bà bà nói mà hắn bắt đầu oán hận Liễu Khinh Yên.
Một kẻ ích kỷ chỉ biết đổ hết lỗi lầm lên đầu người khác.
Trước đây hắn trách bà bà, giờ thì đến lượt Liễu Khinh Yên.
Từ một công tử cao cao tại thượng của Cố gia, con trai của một nữ thương nhân giàu có nhất triều đình và một đại tướng quân lẫy lừng.
Hắn rơi xuống thành một đứa dưỡng tử.
Sự khác biệt một trời một vực ấy, làm sao hắn chịu nổi.
Bà bà đánh xong Liễu Khinh Yên, lại đá mạnh nàng ta một cái.
“Sao còn đứng ngây ra đó? Mau ném hai thứ phiền phức này ra ngoài cho ta!”
“Từ nay về sau, nếu để họ bước vào phủ nữa, bản phu nhân sẽ hỏi tội từng kẻ một!”
55
Đám hạ nhân trong phủ đều do bà bà nuôi dưỡng, họ đâu dám đắc tội với bà.
Ngay lập tức, bọn họ nhanh chóng lôi Cố Thanh Lan và Liễu Khinh Yên ra ngoài.
Ta kéo tay bà bà, định kể với bà về những điều ta phát hiện được trong mấy ngày qua.
Trong thời gian bà bà rời khỏi phủ, ta và Cố Thanh Châu cũng không hề nhàn rỗi.
Ngày ta nhận ra Cố Thanh Lan rất giống lão phu nhân, và thái độ quá mức thiên vị của bà ta đối với hắn.
Ta liền nghi ngờ rằng Cố Thanh Lan chính là con ruột của cha chồng.
Ta đem suy đoán này kể cho Cố Thanh Châu nghe, không ngờ hắn không hỏi thêm gì mà tin ngay.
Với võ công cao cường, sau nhiều ngày không ngừng điều tra.
Cuối cùng, vào một đêm trăng mờ gió lớn, ta và Cố Thanh Châu tận mắt thấy cha chồng lẻn vào phòng của Diêu thị và lên giường với bà ta.
Người được cho là “không thể làm người” ấy lại sung mãn trên giường của Diêu thị.
Nếu không phải Cố Thanh Châu sợ ta nhìn nhiều sẽ bị đau mắt hột mà che mắt ta lại.
Ta còn muốn xem thử họ đã chơi bời đến mức nào. Những lời lẽ thô tục của họ nghe mà khiến ta phát tởm.
56
Ta kể lại toàn bộ những gì đã phát hiện cho bà bà.
Không ngờ bà bà đã sớm đoán ra mọi chuyện.
“Những ngày qua ta rời khỏi đây chính là để đích thân đến quê quán Cố gia, điều tra mối quan hệ giữa Cố Trường Trung và người nữ nhân đó.”
“Diêu Vân vốn là nghĩa nữ của lão Cố phu nhân, người trượng phu đã qua đời sớm của bà ta chính là Cố Trường Trung. Cố Thanh Lan và ba tỷ muội Cố Thanh Duyệt đều là con ruột của hắn.”
“Năm đó Cố Trường Trung lấy cớ đi dẹp loạn sơn tặc, đó là kế hoạch của hắn. Thực tế, hắn chưa từng bị thương. Những năm qua, dưới mắt ta, hắn cùng Diêu Vân sinh hết đứa này đến đứa khác.”
“Lấy tiền của ta nuôi cả gia đình sáu người nhà bọn họ!”
Bà bà nói mà nghiến răng, ta nghe cũng nghiến răng căm phẫn.
“Vậy mẫu thân định làm thế nào?”
Những năm qua, bà bà một lòng một dạ với Cố gia, giờ lại bị họ phản bội và bỡn cợt như vậy, tính cách của bà chắc chắn không để yên cho bọn họ.
Khuôn mặt bà bà trở nên lạnh lùng.
“Ta muốn tất cả người Cố gia sống không bằng chết!”
57
Nghe tin bà bà trở về, người Cố gia lập tức kéo đến cầu kiến bà.
Sau nửa tháng trời, Cố gia đã kiệt quệ.
Cha chồng cũng chẳng còn dáng vẻ kiêu ngạo, hạ mình cầu xin sự tha thứ của bà bà.
Nhưng mỗi ngày bà bà đều dẫn ta và Cố Thanh Châu ra ngoài từ sáng sớm, hoàn toàn không gặp ai trong số họ.
Bà bà nói, chỉ vài ngày nữa thôi, bọn họ sẽ tự đẩy mình vào đường cùng.
Trên xe ngựa, bà bà hỏi ta:
“Phù nhi, con thích gì? Có điều gì muốn làm không? Chỉ cần con muốn, mẫu thân nhất định ủng hộ.”
Ánh mắt ta sáng lên. Thật ra ta có một ước nguyện, chỉ là với một nữ nhi khuê các như ta, ý tưởng ấy quá mức kinh thế hãi tục.
Ta sợ bà bà sẽ bị dọa.
“Phù nhi nếu chưa nghĩ ra điều muốn làm, có thể giúp mẫu thân một việc không?”
“Gia nghiệp của ngoại tổ mẫu con trải khắp cả nước, mỗi quý các chưởng quầy ở các nơi đều phải thuê tiêu cục hộ tống doanh thu về cho ta.”
“Thay vì thuê tiêu cục khác, ta muốn lập một tiêu cục của riêng mình.”
“Phù nhi, con có thể giúp mẫu thân xây dựng một tiêu cục và quản lý nó được không?”
Bà bà không phải là con sâu trong bụng ta đấy chứ?
Từ sau khi Thẩm gia bị Hoàng thượng trách phạt vì bị cướp mất di thư của danh nho tiền triều, ta đã ấp ủ ý định lập một đội ngũ riêng.
Quân đội thì không khả thi, nhưng tiêu cục thì có thể.