Ánh Trăng Không Chiếu Tới - Đông Dạ Tinh

Chương 19: Rối bời



Quên mất những gì xảy ra tối qua, Trần Cẩn Duyệt chỉ nhớ mình nằm trong lòng Lâm Vận Thanh, đếm từng nhịp bàn tay vỗ nhẹ lên lưng mình, dỗ mình ngủ như khi còn nhỏ.

Khi tỉnh dậy, Trần Cẩn Duyệt lại ở trong phòng một mình.

Cô không nghĩ mình là người ngủ sâu, hôm qua không tỉnh có thể là do rượu quấy phá, nhưng sáng nay vẫn không tỉnh... có hơi phi lý.

Thực ra cô không thích cảm giác thức dậy lạc lõng một mình. Ở nước ngoài thì không nói, nhưng từ khi trở về Trung Quốc, nhất là ở Bắc Thành, tỉnh dậy sau hai đêm ngủ chung một giường với Lâm Vận Thanh, cô đều không thấy chị đâu.

Rõ ràng đêm qua vẫn còn ôm nhau chặt đến vậy...

Trần Cẩn Duyệt luồn tay vào dưới gối tìm điện thoại, mò mãi không ra. Rồi cô chống nửa người dậy, bỏ cả gối ra vẫn không thấy.

Với mái tóc rối bời, cô ngước mắt lên tủ đầu giường nhìn xem sao, thấy chiếc điện thoại vẫn được sạc trên tủ, bên giường của Lâm Vận Thanh.

Tủ đầu giường cách đó khá xa, cô không muốn đứng dậy nên cứ nằm trên giường dần dần với tay, với không tới thì lại nhích thêm cho gần. Trần Cẩn Duyệt như đang đấu vật với chính mình, rõ ràng đứng dậy lấy sẽ bớt nhiều công sức hơn nhưng vẫn không muốn kết thúc hành động hiện tại.

Bịch!

Thất bại.

Bỗng trong một giây không cầm cự được, ngay lúc tay sắp chạm đến điện thoại thì cô mất thăng bằng, ngã ụp mặt lên gối của Lâm Vận Thanh.

Phiền chết mất, sao lấy cái điện thoại thôi cũng chật vật thế này.

Nhưng tâm trạng của cô bỗng chốc được an ủi - thơm quá, toàn là mùi của Lâm Vận Thanh.

Thế là quyết không dậy nữa, cũng không buồn lấy điện thoại, cô vùi đầu vào gối, hít hà đều nhịp hai hơi.

"Cạch..." Đột nhiên cánh cửa phòng mở ra.

Lâm Vận Thanh đẩy cửa, không vội bật đèn, vừa vào đã thấy Trần Cẩn Duyệt đang ngủ trong tư thế rất kỳ cục, vùi đầu vào gối của mình.

Chất lượng thảm trong khách sạn tốt đến mức, Trần Cẩn Duyệt hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Vận Thanh trước khi phát hiện ra cánh cửa đã được mở. Bây giờ cô đang nằm bẹp trên giường trong tư thế khó coi như vậy, không biết nên làm thế nào mới phải, duy có cái may trong cái rủi là mặt cô vùi vào gối, Lâm Vận Thanh không nhìn thấy biểu cảm của cô.

Cứ giả vờ ngủ vậy, ngủ say thì đâu ai đánh giá được mình, ngay cả bản thân cô cũng không biết thế nào mà mình lại ngủ thành ra thế này.

Rất hợp lý.

Trần Cẩn Duyệt buộc mình phải thở đều, tay chân đừng lộn xộn, chỉ được duy trì động tác này mãi. Đợi khi Lâm Vận Thanh đi chỗ khác, cô sẽ giả vờ bị tiếng động gì đó của chị đánh thức như là bật đèn, đẩy cửa, bật vòi nước gì gì đó, kể cả là tiếng thở của chị thôi cũng được, tóm lại là bị đánh thức, sau đó sẽ quay mình lại, ngồi dậy giả vờ ngạc nhiên hỏi: "Chị? Sao chị lại về?"

Hoàn hảo. Cô đã tính hết.

Nhưng chờ mãi mà Lâm Vận Thanh không làm gì, chỉ đứng bên giường. Trần Cẩn Duyệt không nhìn thấy chị nên không biết chị đang làm gì, chỉ cảm thấy sắp không gồng được nữa, tư thế này mỏi lưng kinh khủng.

"Dậy đi..." Cô nghe thấy Lâm Vận Thanh cười khúc khích nói.

Bị phát hiện rồi hả? Không phải chứ. Rõ ràng mình không hề cử động!

"Tai em đỏ kìa..." Lâm Vận Thanh trả lời thắc mắc trong lòng cô.

Chết, quên mất tai mình hở ra ngoài.

Trần Cẩn Duyệt thở dài vào gối, đành cắn môi ngồi dậy. "Lâm Vận Thanh, chị đừng có mà hỏi tại sao em lại ngủ thế này." Thầm cầu nguyện, mặc dù giọng điệu nghe không mấy thành kính.

Lâm Vận Thanh quả thực không hỏi, chỉ nhìn cô cười mãi, khiến cô càng xấu hổ. "Chị... đừng cười nữa..." Trần Cẩn Duyệt nói mà không có chút đe doạ, tai đỏ bừng, má cũng đỏ ửng.

Lâm Vận Thanh tiến lại gần, vuốt lại mái tóc rối bù của em: "Vừa ngủ dậy à?"

"Vâng..."

"Sao chị... lại quay về?" Trần Cẩn Duyệt không thở đều được nữa khi chị đến gần.

"Em chưa xem điện thoại sao?"

Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến điện thoại cô đã thấy bực: "Chưa..."

"Em không muốn chị về à?" Lâm Vận Thanh trêu em.

"Không phải. Em không, em..." Khi nói, giọng điệu cô vội vàng hơn, nhưng cô dừng lại, thắc mắc hay là mình đã trúng kế của Lâm Vận Thanh? Ngẩng đầu lên nhìn chị.

Bởi bắt gặp ánh mắt ấy, Lâm Vận Thanh cũng dừng lại việc mình đang làm, nhẹ nhàng đặt tay lên đỉnh đầu em.

Cô ngồi trên giường, mặt vẫn đỏ bừng, Lâm Vận Thanh đứng bên cạnh. Trong phòng không bật đèn, chỉ có một chút ánh sáng xuyên qua rèm cửa cho cô nhìn rõ người trước mặt.

"Chị..." Trần Cẩn Duyệt lại mất tự chủ mà gọi chị - giống như đêm qua.

"Ừm."

Lâm Vận Thanh xoa đầu em, dịch tay ra, đến bên cửa sổ kéo rèm ra một chút cho căn phòng sáng hơn mà không quá chói mắt.

Ánh sáng ban ngày xua tan bầu không khí mập mờ. "Dậy đi, chiều nay không bận, chúng ta ra ngoài đi dạo nhé."

Ồ.

Cuối cùng cô ngoan ngoãn rời giường.

Ra khỏi khách sạn Trần Cẩn Duyệt mới phát hiện trên bầu trời lất phất tuyết rơi. Cô thích thời tiết này.

Lâm Vận Thanh quay đầu nhìn em, như thể nhìn thấu tâm tư em, hỏi: "Có thích không?"

"Có. Thích. Thích đi dạo trong thời tiết này." Trần Cẩn Duyệt ngọt ngào đáp.

Mắt của người đi cạnh cười nhưng nét mặt vẫn không đổi, quay đầu lại, cũng không tiếp lời.

Lâm Vận Thanh dẫn em đến quán trà sáng cạnh khách sạn, gộp bữa sáng và bữa trưa lại làm một.

Sau khi gọi một tách trà và vài món ăn nhẹ, Lâm Vận Thanh ngẩng đầu lên hỏi em: "Bằng này có đủ không?"

"Thôi... hình như hơi nhiều quá."

Lâm Vận Thanh đóng menu lại, đưa cho phục vụ: "Cứ thế đã, không món nào cho rau mùi giúp mình. Cảm ơn."

Sau đó quay lại nói với Trần Cẩn Duyệt: "Không sao đâu, chúng ta ăn từ từ."

"Vâng..."

Trần Cẩn Duyệt thấy mình không phải người nhạy cảm, ít ra là không nhạy cảm như chị. Nhưng chỉ với vài lời nói, vài biểu cảm, đã khiến cô nghĩ bây giờ Lâm Vận Thanh không mấy hứng thú.

"Chiều nay chị không phải đi làm à?" Thật ra cô muốn hỏi: "Có phải chị lo em cứ ở khách sạn suốt nên mới nghỉ làm để chơi cùng em?" Nhưng lại không dám hỏi.

"Ừ." Lâm Vận Thanh nhìn xuống, rót hai tách trà.

"Vậy chị muốn ăn xong sẽ về khách sạn nghỉ ngơi một lúc không? Em thấy dạo này chị khá mệt."

Lâm Vận Thanh đẩy tách trà của Trần Cẩn Duyệt qua, ngẩng đầu nhìn em, nhẹ nhàng cười: "Một giờ sẽ trả phòng, chị đi đâu nghỉ ngơi bây giờ?"

Cuộc trò chuyện ngắt quãng thành nhiều đoạn, không hề liên quan đến ý chính muốn nói ban đầu.

Nhưng Lâm Vận Thanh càng cười với cô, cô càng cảm thấy trong lòng chị có tâm sự. Nhưng nếu chị không nói, cô cũng sẽ không hỏi.

Hai người dùng bữa trong im lặng, rất ít nói chuyện, cũng không ai chủ động bắt chuyện. Trần Cẩn Duyệt cảm thấy rất khó xử, dường như sự dịu dàng của chị trong phòng tối qua và hành động xoa đầu mình sáng nay đều là ảo giác, chưa từng tồn tại.

Cô chọc đi chọc lại miếng há cảo nhân tôm trong bát, cảm thấy nhàm chán.

"Đừng chọc nó nữa."

"Vâng..."

Thói xấu từ nhỏ của cô là thích nghịch đồ ăn trong bát, nếu Trần Phương nhìn thấy sẽ nhắc nhở vài câu, nhưng nếu chị nhìn thấy thì sẽ cầm lấy bát đũa của cô, vừa đút cho cô ăn xong, vừa nói chơi với đồ ăn không tốt, lần sau không được như thế nữa.

Đánh giá từ kết quả, những gì Lâm Vận Thanh nói không hề có tác dụng.

Nghịch đồ ăn không tốt, nhưng chị tốt. Người chị đút cho cô ăn là người chị tốt nhất.

Nhưng bây giờ.

Không thể kêu Lâm Vận Thanh đút cho ăn nữa. Cô đặt đũa xuống.

"Có nơi nào em muốn đi không?" Lâm Vận Thanh hỏi.

Nhưng ngay cả Hải Thành đối với cô cũng không còn quen thuộc như xưa, nói gì đến Bắc Thành? Trần Cẩn Duyệt lắc đầu.

"Để chị dẫn em đi dạo trong vườn mai, hoa mai đang nở rất đẹp... Đi không?"

"Có."

Lâm Vận Thanh thanh toán hóa đơn, gọi taxi, hai người ngồi ở hàng ghế sau.

Cô nhớ lại hôm Trần Cẩn Duyệt say rượu, hai người cũng ngồi trên một chiếc taxi thế này. Trong xe sáng tối giao thoa, không sắc trời sáng sủa như bây giờ. Em tựa vào ngực cô, không im lặng như bây giờ.

"Hình như... em không vui?"

"Không muốn đi cùng chị à?" Lâm Vận Thanh cúi xuống nhìn mũi giày mình, hỏi nhỏ.

Trần Cẩn Duyệt sững sờ.

Lại là cảm giác đó, vừa về Trung Quốc chưa được bao lâu nhưng đã nhiều lần đọc được cảm xúc tổn thương từ chị.

Và rốt cuộc bắt đầu từ khi nào, rõ ràng cô nghĩ Lâm Vận Thanh không vui, nhưng lại bị hỏi ngược lại là có phải em không vui?

Trần Cẩn Duyệt nắm tay chị: "Không phải..."

Lâm Vận Thanh không trả lời, thế là Trần Cẩn Duyệt nhích người ra, nằm lên đùi đối phương.

Trần Cẩn Duyệt gối đầu lên đùi chị, ánh mắt ngước lên, tay nhẹ nhàng kéo khăn quàng cổ của Lâm Vận Thanh, khiến chị phải cúi đầu nhìn mình.

Cô nhìn thấy đôi mắt đẹp đó - muốn chiếm lấy chúng - khiến chúng chỉ nhìn thấy cô.

Cô nói: "Lâm Vận Thanh... chị vui thì em cũng vui."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.