Ánh Trăng Không Chiếu Tới - Đông Dạ Tinh

Chương 20: Dây đỏ



Vườn mai ở Bắc Thành quả thực đẹp như Lâm Vận Thanh đã nói. Những bông tuyết li ti bay trên bầu trời, từng hạt từng hạt xếp chồng lên những bông mai đỏ và hồng một màu trắng xoá, trông thật tĩnh mịch và hài hòa.

Vì đang là buổi chiều ngày làm việc, người không đông, Trần Cẩn Duyệt nắm tay chị bước đi chậm rãi trong vườn mai.

Chắc là trận tuyết này sẽ không kéo dài lâu, tia nắng chầm chậm lọt qua tầng mây chiếu lên những bông tuyết, lấp lánh như vô số viên kim cương nhỏ, khiến người ta không khỏi cảm thán trước cảnh tượng tuyệt đẹp.

Ấy là chưa kể, Lâm Vận Thanh đang ở bên cạnh cô.

"Em có thích đi bộ thế này không?" Lâm Vận Thanh hỏi.

"Có..." Trần Cẩn Duyệt dừng lại, cúi đầu nhìn con đường lát đá đen xám không nhiều người qua lại vừa được tuyết phủ đầy. Cô dẫm lên nền tuyết trắng tinh, để lại dấu chân rõ ràng và đáng yêu. "Như thế này," cô nói.

"Ở nước ngoài cũng vậy?"

...

Đây là lần đầu tiên Lâm Vận Thanh chủ động nhắc tới chuyện ở nước ngoài. Trần Cẩn Duyệt tưởng Lâm Vận Thanh vẫn sẽ không bao giờ hỏi, giả vờ như chuyện đó chưa bao giờ xảy ra.

Nhưng giờ đây người không muốn nhắc tới hình như đã chuyển thành Trần Cẩn Duyệt.

Nếu nhất thiết phải nói về nước ngoài, còn biết nói gì khác ngoài những oán trách và nỗi cô đơn của cô? Bỗng vườn mai trở nên kém đẹp hẳn.

"Ừ." Trần Cẩn Duyệt đáp qua loa.

Nhưng Lâm Vận Thanh như không muốn kết thúc như vậy. "Một mình à?" Chị gợi chủ đề.

Sao lại đột ngột hỏi vậy, hả chị.

Trần Cẩn Duyệt không thể hiểu được chị, lẽ nào chị không hiểu là em chỉ có một mình sao? Bên cạnh em còn có thể có ai, còn có thể chứa thêm ai? Lâm Vận Thanh.

Cô hít một hơi thật sâu, không muốn nhìn mặt Lâm Vận Thanh, bước về phía trước, lạnh lùng đáp: "Lúc nào em cũng một mình."

Một khoảng lặng kéo dài.

Vậy tại sao chị lại hỏi? Em đã cho chị câu trả lời nhưng chị không nói gì cả, tại sao chị lại hỏi. Lâm Vận Thanh?

Trần Cẩn Duyệt bắt đầu cảm thấy có chút bực bội.

Cô nhớ lại hôm thứ Bảy, khi Lâm Vận Thanh nghiêm túc nói rằng chị đang "suy nghĩ" và muốn bắt đầu một cuộc sống mới, thế mà đến tối lại trao cô một nụ hôn thoáng qua trong xe. Tất cả những điều này nén lại trong tim Trần Cẩn Duyệt, cô muốn tạm thời trốn thoát, không muốn đối mặt.

Cô cũng muốn hỏi cho rõ lắm chứ? Nhưng nếu được, cô muốn ký ức về Bắc Thành có thể thuần khiết và đơn giản hơn.

Nhưng tại sao chị nhất quyết muốn trốn tránh hiện tại?

"Tiểu Cẩn..." Lâm Vận Thanh gọi từ phía sau, đuổi theo, nắm lấy tay em: "Xin lỗi..."

"Chị chỉ là," cô thở dài, như thể không biết phải nói câu tiếp theo như thế nào: "Chị chỉ muốn nghe chính miệng em nói về những chuyện ở nước ngoài, chị không biết phải hỏi thế nào, sợ nhỡ như làm em phật lòng."

"Có vẻ như, chỉ cần đụng đến vấn đề đó, dù chị hỏi thế nào cũng là phật lòng, không phải sao?"

"Tiểu Cẩn..."

Giọng Lâm Vận Thanh bé dần, dứt lời, chị cúi đầu xuống, song vẫn không muốn buông tay em.

Cảm giác kỳ lạ lại trỗi dậy - cảm giác như chị bị tổn thương.

Trần Cẩn Duyệt cúi xuống tìm kiếm ánh mắt chị, khiến chị nhìn mình: "Vậy chị muốn nghe điều gì?", giọng điệu dịu dàng hơn.

"Không hỏi nữa..." Chị bĩu môi.

Phụt - Trần Cẩn Duyệt không khỏi bật cười, cảm xúc khó chịu trước đó bị cuốn đi gần như hết sạch. Lâm Vận Thanh đã 30 tuổi, mà sao vẫn biểu cảm tủi thân hệt như thiếu nữ mới lớn nhỉ?

Dễ thương quá, cô hét lên trong lòng.

"Vậy thì không hỏi nữa."

"Chúng ta đến cửa hàng lưu niệm phía trước đi." Cô nắm tay Lâm Vận Thanh, lần này cô là người dẫn chị bước đi.

Cửa hàng lưu niệm trong vườn mai không lớn nhưng độc đáo và đa dạng. Trần Cẩn Duyệt đến dãy bán đồ móc khóa và nam châm tủ lạnh, nói: "Xinh quá, mua mấy thứ này về tặng bạn bè được đấy."

Nghe thấy thế, nỗi tủi thân vừa tan biến của Lâm Vận Thanh lại trở về, hoá thành buồn bã.

Về, về đâu?

Về Hải Thành hay là nước ngoài, tâm trí Lâm Vận Thanh nghĩ lại lời em nói tối hôm đó [Rồi em sẽ lại phải đi]. Toàn bộ bầu không khí xung quanh cô tối sầm lại.

Lâm Vận Thanh không muốn dừng lại ở đây, vẫn muốn xem thêm, thế là nhìn thấy một kệ bán phụ kiện cài tóc ở góc rẽ, đều là đồ mang phong cách cổ xưa, nếu cài lên đầu em chắc hẳn sẽ đẹp lắm.

Cô quay đầu lại tìm Trần Cẩn Duyệt, đúng lúc đó em cũng đang tới: "Mua dây buộc tóc đi." Cô bảo em.

"Hả?" Trần Cẩn Duyệt chưa kịp mường tượng ra tình hình.

"Không phải hôm qua tắm xong tóc em bị ướt sao?" Lâm Vận Thanh nhìn em.

À, phải. Trần Cẩn Duyệt nghĩ đến sợi dây buộc tóc cho Triệu Mạn mượn.

"Vâng, thế chị giúp em chọn một cái đi." Nói xong, cô lắc tay chị.

Lâm Vận Thanh giơ tay lên, đầu ngón tay lướt qua từng món phụ kiện cài tóc, sợi tơ lụa rủ trên mu bàn tay chị vừa thanh lịch vừa gợi cảm.

Cô chọn một sợi dây buộc dài màu đỏ có đính đá và chuông bạc, ở đuôi treo sợi tua rua. "Cái này đi, rất xinh."

Tháo sợi dây ra, Lâm Vận Thanh đặt lên đầu Trần Cẩn Duyệt ướm thử xem sao.

"Vâng, bây giờ em dùng luôn nhé, hợp với chỗ này lắm."

"Được." Lâm Vận Thanh đến quầy thu ngân thanh toán, xong xuôi cô bảo em ngồi xuống chiếc ghế gần đó, buộc tóc cho em.

Nhiều năm trước Lâm Vận Thanh cũng buộc tóc cho em thế này, không những không để tóc em bị buộc quá chặt đến mức căng da đầu, mà còn tết tóc cho em. Hồi đó nhờ mái tóc xinh đẹp mà Trần Cẩn Duyệt được các bạn cùng lớp ngưỡng mộ, có hôm Nhậm Tiểu Tiểu bám lấy cô, muốn cô kêu Lâm Vận Thanh tết tóc cho cả mình nữa. Trần Cẩn Duyệt nói: "Không được, chị Thanh Thanh nói chị ấy chỉ tết cho một mình tớ thôi." Nói xong, còn tỏ vẻ khổ lắm cho người ta xem.

Lâm Vận Thanh đâu có nói thế bao giờ. Không biết Lâm Vận Thanh giỏi tết tóc hơn hay là cô giỏi bịa chuyện hơn.

Nhưng Trần Cẩn Duyệt không quan tâm.

Lâm Vận Thanh rất nhanh đã buộc xong tóc cho em. Có lẽ vì đang ở vườn mai hoặc có thể do cô vừa khen sợi dây buộc tóc rất hợp với nơi đây, mái tóc mà Lâm Vận Thanh tết cho cô giống y như những người ngày xưa chỉ buộc một lọn tóc lên bằng dây đỏ, phần tóc còn lại để thả sau lưng.

"Nếu Tiểu Cẩn sinh ra ở thời cổ đại, chắc chắn cũng sẽ vô cùng xinh đẹp." Lâm Vận Thanh nhìn em, môi không nhịn được mà nở nụ cười.

Trần Cẩn Duyệt nắm tay chị ra ngoài, lại gần cành hoa mai và hỏi chị: "Thế này có xinh không?"

Đương nhiên rất xinh, ngay từ ngày em về nước, Lâm Vận Thanh đã nói [Trong mắt chị, em luôn là người xinh đẹp nhất].

Lâm Vận Thanh nhìn sợi dây đỏ quấn quanh tóc và vương trên vai em, nền tuyết trắng xóa và những bông hoa đỏ tươi phía sau tôn vẻ đẹp của em thêm phần bừng sáng. Đôi mắt Trần Cẩn Duyệt trong veo tươi cười, mắt chớp chớp nhìn chị

Lâm Vận Thanh nghĩ, ngay cả khi nơi này ngựa xe như nước, áo quần như nêm, ánh mắt cô vẫn chỉ chứa một mình Trần Cẩn Duyệt.

Cô lấy điện thoại ra, hỏi: "Chị chụp ảnh nhé?"

Được quá đi chứ.

Trần Cẩn Duyệt nghiêng đầu cười với ống kính, Lâm Vận Thanh đột nhiên không nỡ lòng nào kết thúc khoảnh khắc này, cô nhấn nút chụp, rồi âm thầm chuyển sang chế độ video: "Tiểu Cẩn, có thích không?"

"Thích-", qua ống kính, em cười rất vui vẻ.

[Thích không?]

[Thích chị không?]

Cô giấu những suy nghĩ thầm kín vào album ảnh.

Nắm những cảm xúc không thể nói thành lời trong tay, nhét chúng vào túi áo khoác.

Đút tay vào túi, ngón cái và ngón trỏ mân mê sợi dây buộc tóc của Trần Cẩn Duyệt.

Là sợi dây buộc tóc ban đầu nằm trong tay Triệu Mạn.

- -

Hôm nay Lâm Vận Thanh vẫn bận ngập đầu như thường ngày, tham gia hai cuộc họp trong một buổi sáng cùng Triệu Mạn. Triệu Mạn ngồi bên cạnh cô, hai người không có thời gian nói chuyện gì khác ngoài công việc. Nhưng khi cuộc họp thứ nhất kết thúc, Triệu Mạn luồn tay qua đưa cho cô một sợi dây buộc tóc.

"Gì đây?"

"Là của Tiểu Cẩn. Hôm qua em ấy cho tôi mượn, bà trả lại em ấy giúp nhé."

Lâm Vận Thanh nhận lấy sợi dây buộc tóc, nhớ đến đuôi tóc ướt tối qua của Trần Cẩn Duyệt.

"Đi đây, phòng 204." Khi bị Triệu Mạn gọi, Lâm Vận Thanh mới hoàn hồn, đứng dậy đến phòng họp tiếp theo cùng Triệu Mạn.

"Tiểu Cẩn đang ở khách sạn một mình à?"

"Ừm."

"Ồ, nhìn kìa, bên ngoài tuyết đang rơi." Triệu Mạn tay trái cầm cà phê, tay phải cầm máy tính, chỉ có thể hếch cằm hướng về phía cửa sổ.

"Hả?" Lâm Vận Thanh không hiểu ý.

"Không phải em gái bà thích đi dạo trong tuyết sao? Tôi thấy bây giờ rất đúng lúc."

"À... phải"

"Triệu Mạn, bà vào trước đi, lát nữa tôi sẽ vào sau." Lâm Vận Thanh nói rồi dừng lại ở hành lang.

"OK, tôi giữ chỗ cho." Triệu Mạn vào phòng họp trước.

Lâm Vận Thanh đứng trước cửa sổ kính lớn, cầm sợi dây buộc tóc trong tay, nhìn tuyết rơi.

[Không thích Triệu Mạn gọi em là Tiểu Cẩn.]

[Không thích giữa em và Triệu Mạn có gì đó mà tôi không biết.]

[Không thích nghe từ miệng Triệu Mạn nói sở thích của em là gì.]

Như thể tôi chỉ đang dùng thời gian thừa lại của em và cô ấy.

Lòng tôi chua chát.

Tôi ghen kinh khủng.

Lâm Vận Thanh mở điện thoại tìm số của sếp Lý Quảng Thánh, bấm gọi, báo rằng có một số việc cá nhân cần giải quyết, không thể tham gia những cuộc họp còn lại ngày hôm nay, thay vào đó sẽ tìm người giúp ghi lại biên bản cuộc họp, khi về Hải Thành sẽ bắt kịp tiến độ sau.

Lâm Vận Thanh rất hiếm khi xin nghỉ phép, ngược lại cô thường ở lại tận tuỵ vì công việc khi những người khác đã tan làm. Thấy Lâm Vận Thanh vội đến mức ấy, Lý Quảng Thánh đồng ý duyệt ngay, còn nói, nếu cần giúp đỡ thì cứ hỏi.

Lâm Vận Thanh cảm ơn. Nhưng ai có thể giúp được đây? Bản thân cô còn không biết mình đang làm gì nữa là.

Cô không vào phòng họp mà quay lại chỗ làm việc lấy túi rồi đi ngay. Khi lên taxi, cô vẫn nghĩ, mình thật ngu ngốc làm sao.

Khi Trần Cẩn Duyệt vẫn chưa nói với cô, về điều em thích, trong mùa đông tuyết rơi, thì coi như cô vẫn chưa cam tâm, và sẽ không ngừng theo đuổi bước chân của em. Thậm chí cô còn cầu nguyện trận tuyết này sẽ rơi mãi cho đến khi cô và em ra về.

Rõ ràng đây không phải câu trả lời mà em dành cho chị.

Ngay cả khi không biết nên đi đâu, trong đầu cô cũng toàn là câu nói hôm qua của Triệu Mạn [Hẳn là vườn mai sau trận tuyết sẽ đẹp lắm. Tiện thể dẫn theo em gái bà cùng đi].

Liệu em có thích không? Lựa chọn của Triệu Mạn.

Chắc em sẽ thích nhỉ. Có vẻ như em sẵn sàng kể với cô ấy về những chuyện của em hơn.

Chị ngốc thật.

- -

Chụp ảnh xong, Trần Cẩn Duyệt cười chạy tới khoác tay Lâm Vận Thanh.

"Mình về thôi." Lâm Vận Thanh nói.

Hình như do bầu trời càng về tối, sự hứng thú của Lâm Vận Thanh cũng giảm dần theo.

Đợi đến khi thu dọn hành lý và đi đến sân bay rời khỏi đây, câu chuyện của Bắc Thành sẽ kết thúc.

Trần Cẩn Duyệt không thích Bắc Thành lắm, nhưng cô không thể buông bỏ Bắc Thành, không nỡ bỏ sự thuần khiết của mình và Lâm Vận Thanh lại Bắc Thành, nơi không có những ký ức khiến cô phiền muộn.

Cô không muốn ngày hôm nay kết thúc.

Cô nắm tay Lâm Vận Thanh, cả hai dừng lại giữa con đường rợp cánh hoa mai. Tuyết vẫn đang rơi, rắc lên dây buộc tóc đỏ của Trần Cẩn Duyệt, từng bông từng bông, như những hạt muối.

"Chị..." Cô nhìn vào mắt Lâm Vận Thanh.

"Ôm em đi."

Trái hẳn với điều cô nghĩ, tuyết không ngừng rơi mà càng lúc càng nặng hạt hơn theo màn đêm buông xuống.

Cô muốn hôm nay kéo dài lâu hơn nữa.

Muốn trời tối muộn hơn nữa.

Lâm Vận Thanh không để cô đợi quá lâu, ôm em vào lòng, vòng tay qua sau lưng móc lấy đuôi dây buộc tóc.

Tuyết cũng rơi xuống hàng mi run rẩy của Lâm Vận Thanh, tầm nhìn mờ dần, lòng tự hỏi rốt cuộc thứ gì trong ngày hôm nay thuộc về cô và chỉ thuộc về cô? Là sợi dây tóc đỏ, là tuyết rơi từ trên trời xuống, hay là vườn mai cổ kính này.

Tất cả đều rất đẹp, nhưng đều không phải của chị và em...

Cô lại nghĩ đến Triệu Mạn.

"Bụp!" Đèn trong vườn mai bỗng nhiên sáng bừng.

Cảnh vật bất ngờ sáng chói. Trần Cẩn Duyệt mở to mắt, hình như ông trời đã nghe thấy nguyện vọng của cô, khiến hôm nay tối muộn hơn một chút.

Cô hứng khởi rời khỏi cái ôm, nhìn Lâm Vận Thanh. Ánh vàng tô điểm hoa mai, tôn lên lớp tuyết, ấm áp rọi sáng hai người.

"Lâm Vận Thanh, nơi này đẹp quá."

"Em vừa thầm nghĩ, hy vọng trời tối muộn hơn một chút, xong đèn bật sáng ngay".

"Chị có thấy không?"

Cô ngước đầu nhìn, gió đem những bông tuyết xoáy tròn trong ánh đèn vàng dịu rồi thuỳ mị nhẹ rơi, thật lãng mạn.

"Tại sao lại muốn trời tối muộn hơn?" Lâm Vận Thanh hỏi. Ánh sáng lọt vào mắt em, giây phút đó, ngay cả bóng cây cũng trở nên đẹp đẽ.

Lâm Vận Thanh cười.

Cô nắm lấy tay phải của Trần Cẩn Duyệt, giơ lên trên đầu, cao giữa không trung.

Cô xoay cổ tay, Trần Cẩn Duyệt kiễng chân lên, xoay quanh một vòng. Đuôi tóc, dây đỏ và cả bộ quần áo đung đưa dưới nền tuyết rơi và ánh sáng chiếu rọi, đẹp đến mức trái tim Lâm Vận Thanh run lên.

Cô ẵm em lên, trên chân vẫn dính những bông tuyết vụn.

Trần Cẩn Duyệt ôm chặt chị, vùi mặt lên vai chị. Những sợi tua rua đuôi dây tóc phấp phới trước gió, rành buộc cả hai như sợi tơ hồng số mệnh.

"Trần Cẩn Duyệt..."

"Vâng?"

"Thích không?"

"Thích."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.