Yêu em khi em gọi tôi là chị Thanh Thanh dù câu chữ hẵng còn bập bẹ, yêu em khi mới 5 tuổi đã chạy đến nắm tay tôi, cả bàn tay tôi quá to, em chỉ nắm được hai ngón. Yêu em cả khi em nghịch ngợm, cố chọc tức tôi, muốn thu hút sự chú ý của tôi. Thậm chí những khi em nũng nịu đòi tôi phải dịu dàng dỗ dành, tôi vẫn yêu em hết lòng.
Tôi biết cảm giác thế nào là cả ngày phải dè dặt, phải quan sát nét mặt mọi người mà sống, sợ chỉ sơ ý là sẽ bị nghe người ta buông lời cay độc. Làm tổn thương tôi dễ lắm, họ chỉ cần nhắc đến mẹ tôi, sau đó công kích giới tính của tôi, và cuối cùng nói thêm rằng tôi ngáng chân bố lấy vợ khác.
Mặc dù không điều nào trong ba điều là sự lựa chọn của tôi, cũng không điều nào trong số đó là tôi có thể thay đổi.
Nếu Trần Phương không chọn dẫn tôi đi, có khi những điều tổn thương được tôi còn nhiều hơn.
Tôi có thể tưởng tượng ra cuộc sống như thế.
Do vậy, đó gần như là nỗi ám ảnh của tôi khi không muốn Trần Cẩn Duyệt trải qua dù chỉ một nỗi bất hạnh như trên. Tôi không muốn em tự ti vì có một gia đình khác biệt, cũng không muốn em bị trách mắng vì ăn thêm nửa bát mì vì đói.
Tôi không cần em dành cả ngày để kiểm điểm lại những gì em làm chưa tốt. Em ngoan lắm, ngoan hết mực, em sẽ luôn là người em gái thân yêu nhất của tôi.
Tôi thương yêu em, muốn em lớn lên trong tình yêu. Tình mẫu tử đến từ Trần Phương và tình chị em đến từ tôi.
Nhưng mọi chuyện không như tôi mong đợi.
Những thay đổi nhỏ bé bắt đầu xuất hiện, vào đêm sấm sét bão bùng hôm đó.
Lúc đó tôi sợ hãi và lo lắng, nhớ đến cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy Trần Cẩn Duyệt ướt sũng người dưới nhà, tôi sợ em sẽ ốm, sợ em gặp tai nạn, sợ em bị bắt nạt.
Ngộ nhỡ, em xảy ra chuyện gì thật thì sao... Tôi không sợ Trần Phương trách cứ, mà sợ trước đó ngay cả bản thân tôi đã chịu không nổi.
Nước mắt tích tụ trong mắt tôi. Tôi nhìn em cúi đầu ngồi trên giường, không chịu nhìn tôi, hoặc có lẽ do không dám - không vì lý do gì, chỉ là thực sự cảm thấy do không dám.
Sau đó tôi nghe em gọi tôi. Gọi bằng tên, không gọi là chị.
Em ngước lên nhìn tôi, đôi mắt ấy buồn đến nỗi thật đáng sợ, tim tôi cũng thắt lại theo. Tiếp đó em nói: "Liệu chị có thể, luôn là của em được không..."
Tôi không hình dung được cảm giác lúc đó, chỉ biết những cung dây trong tâm trí mình đứt đoạn, nhiều suy nghĩ đáng lẽ không nên xuất hiện chợt lóe lên trong tôi. Tôi ngộ ra tại sao em lại hỏi cậu bạn đi cùng đường với tôi là ai, mặc dù vốn dĩ cậu ấy chẳng hề quan trọng.
Tôi không còn đủ tỉnh táo để nghĩ liệu trước đó có phải em không dám nhìn tôi hay không, chỉ biết vào khoảnh khắc ấy, tôi không dám để em nói hết câu.
Tôi hoảng sợ, vội ôm em.
Em rúc vào vòng tay tôi, chúng tôi đã thân mật quá mức. Em lại một lần nữa gọi tên tôi.
Tôi nói: "Tất nhiên, em là cô em gái quý báu nhất của chị."
Nói xong, tôi không dám buông tay ra, không dám đối diện với ánh mắt em, cũng không dám xác nhận phản ứng của em. Mãi cho đến khi em nói rằng muốn ngủ một lúc, tôi mới vội vàng rời đi.
Đêm đó Trần Phương vẫn làm ở công trường như thường lệ, không về nhà.
Suốt đêm cảm xúc của tôi không hề yên lại. Tiếng sét ngoài cửa sổ khiến tim tôi kinh sợ. Một khi vài suy nghĩ xuất hiện, chúng sẽ ăn sâu cắm rễ vào tôi, chẳng thể phớt lờ.
Ban đầu tôi cho rằng điều đó thật hoang đường và tự phủ nhận suy đoán của bản thân. Khi thần kinh tôi lấp đầy bởi những chi tiết không thể trốn tránh về việc em ôm tôi, chạm vào tôi, tôi chọn cách hợp lý hóa tất cả, lấy cớ là do tuổi của em, một mực chối từ vì có lẽ do tôi hiểu nhầm tình yêu của em. Tôi vùng vẫy trong đêm tối, bắt lấy những khả năng mịt mờ đến mức gần như không tồn tại làm cọng rơm cứu mạng, cố chấp thêu dệt và khuếch đại những gì tích cực nhất nhằm thuyết phục bản thân.
Nhưng vẫn thất bại trong ánh mắt của em.
Tôi đành chịu, vẫn không thể đối mặt. Trong tất cả các cơ chế phòng vệ tự lừa dối, cuối cùng tôi đã chọn áp chế và phân ly. Đó là điều tôi giỏi nhất.
Chỉ là tôi không ngờ rằng, em cũng khá giống tôi - sử dụng lựa chọn giống của tôi. Cho dù không giỏi bằng tôi.
Sau đó, tôi nhanh chóng nhận ra mình có thể chăm sóc Trần Cẩn Duyệt, vì em có lời nhờ tôi, vì em thích tôi làm vậy. Chứ không phải bắt buộc tôi.
Em không còn hỏi về thời gian biểu của tôi nữa, cũng không cần tôi dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho em, không hỏi tôi cách giải đề bài khó, càng không làm nũng đòi tôi cùng đi dạo. Tôi hợp tác với em, mà không nói một lời.
Lần nào về nhà Trần Phương cũng hởi lòng hởi dạ lắm, nói Duyệt Duyệt đã lớn, đã trưởng thành, không cần ai phải lo lắng cho nữa. Nghe vậy, Trần Cẩn Duyệt cười vui vẻ, ánh mắt đã có thể thoải mái nhìn tôi.
Có vẻ như, tôi là người duy nhất bị mắc kẹt.
Nếu [chị không cần em nữa] được coi là trưởng thành, thì tôi không còn gì để chối cãi.
Là tại tôi khiến em phải trưởng thành? Theo cách vặn vẹo như vậy ư? Tôi không có câu trả lời, tôi chỉ biết điều này đi ngược lại suy nghĩ ban đầu của tôi.
Vừa thân thiết, vừa cách xa, chúng tôi cứ tiếp tục như thế trong khoảng thời gian rất dài. Nói về những chủ đề ngày thường, nhưng không thú vị, nói về những điều nghe như rất quan trọng về người lớn và người trẻ, nhưng thực tế chẳng ai buồn quan tâm.
Cho đến khi em kết thúc học kỳ hai lớp 10, khi tôi tưởng chuyện này đã bị thời gian chôn vùi mãi mãi, em lại khơi dậy sự mất mát và bối rối khó tả trong tôi.
Hôm đó tôi thay mặt Trần Phương đến dự cuộc họp phụ huynh cuối kỳ cho em. Phụ huynh và học sinh chen chúc ngồi cùng một bàn, Trần Cẩn Duyệt đương nhiên ngồi bên cạnh tôi.
Điểm số của em không coi là cao nhưng cũng không tính là thấp, luôn là thế, lênh đênh giữa vùng trung du trong giới hạn. Đây không phải là lần đầu tiên tôi đến dự, nghĩ cũng không khác gì những lần trước, vẫn chỉ là giáo viên dặn dò qua loa vài câu là xong, dù sao Trần Cẩn Duyệt cũng không phải đứa trẻ cá biệt bị lôi lên làm cảnh tỉnh. Với tư cách là một "phụ huynh", tôi cũng thoải mái hoan hỷ lênh đênh giữa vùng trung du.
Nhưng tôi quên mất đây là trường cấp 3, quên mất em đã 16 tuổi. Việc học gấp rút, tình yêu chớm nở. Giáo viên đứng trên bục phát biểu nghiêm túc về vấn đề yêu sớm, yêu cầu học sinh tập trung vào việc học và nhắc nhở phụ huynh phải chú ý đề phòng.
Thật ngượng ngùng. Mặc dù tôi chưa bao giờ công thẳng thắn thảo luận vấn đề này với Trần Cẩn Duyệt - và tất nhiên không thể - nhưng tôi vẫn vô cớ chột dạ.
Tôi quay đầu lại nhìn em, tình cờ em cũng nhìn tôi. Đã lâu rồi chúng tôi không nhìn nhau như thế này, rõ ràng đang trong tình huống cần sự nghiêm túc, các phụ huynh và học sinh khác ai nấy đều cau mày, nhưng ánh mắt Trần Cẩn Duyệt nhìn tôi lại mềm như lụa.
"Thế em... em đã thích ai chưa?" Chưa kịp dứt lời, tôi đã thấy hối hận. Đáng lẽ tôi không nên hỏi, nhưng khi nhìn ánh mắt em, đôi môi đã đưa ra quyết định trước cả khối óc.
"Rồi." Không biết tại sao em có thể thẳng thắn như vậy, không một chút giấu diếm, giọng điệu thản nhiên như thường.
Tôi không nói nữa, tôi dám hỏi, nhưng không gặng hỏi.
"Là con gái có được không?" Trần Cẩn Duyệt quyết không tha, đưa ra đáp án.
Chuông báo động vang lên, không còn biết nói gì khác. "Được." - Tôi làm bộ bình tĩnh, đưa ra phản hồi đúng đắn về xu hướng tính dục của thanh thiếu niên mà thân là "phụ huynh" nên làm.
Nghe hai chữ đó từ tôi, em bật cười, nụ cười ấy lại khiến tim tôi nặng trĩu. Hay là em đã nhận ra rằng tôi biết người em ấy thích là ai?
Tôi không dám nhìn em, chắc chắn ánh mắt tôi sẽ bán đứng tôi. Tôi nhận thấy cảm xúc của em vừa sáng bừng đã lại tối, thay đổi chỉ trong vài giây.
Em nói thêm: "Nhưng mệt lắm, không muốn thích nữa."
Tôi im lặng, cảm giác như em lại sắp rời bỏ tôi. Tôi nhắm mắt lại một lúc, em cũng đã ngừng nói.
Đêm đó, cũng giống như đêm giông bão ấy, tôi trằn trọc mãi không ngủ được. Nhưng cảm xúc của tôi đã hoàn toàn khác. Tôi nhẩm đi nhẩm lại lời của em: "Nhưng em mệt quá, không muốn thích nữa".
Không biết câu nào xáo trộn tâm trí tôi hơn cả, là câu "Luôn là của em" ban đầu hay câu "Em không muốn thích nữa" bây giờ?
Hai giờ sáng, có tiếng gõ cửa phòng tôi. Là Trần Cẩn Duyệt. Em đã không làm thế gần hai năm rồi.
Tim tôi lại đập loạn và nghẹn ứ trong cổ họng, tôi phải hít một hơi thật sâu, mới có thể bình tĩnh nói: "Vào đi."
Em đẩy cửa ra, không vào. Em kêu đói, hỏi tôi có thể làm gì đó cho em ăn không?
Tất nhiên tôi sẽ không từ chối. Tôi mặc áo bông vào, đứng dậy vào bếp nấu mì cho em. Em đứng sau lưng tôi từ đầu tới cuối, rõ ràng tôi không nhìn thấy em, nhưng tôi dám chắc ánh mắt em dừng lại trên người tôi, không phút nào rời đi.
Chắc hẳn vì cuộc trò chuyện sáng nay nên lòng em sinh nghi, tôi thầm khó chịu, sao tôi lại hỏi em ấy có thích ai không kia chứ, khiến mọi chuyện thành ra nông nỗi này.
Nấu mì xong cho em, tôi định quay về phòng mình thì bị em ngăn lại, hỏi tôi có thể ở đây đợi em ăn không? Em biết tôi không thể từ chối, đúng thật tôi không thể. Tôi đáp: "Được..."
Tôi ngồi đối diện em, như đang ngồi trên đống lửa.
Em đang ăn mì, tôi thì không có việc gì để làm. Chỉ biết nhìn em, dưới ánh đèn không mấy sáng sủa.
Đã lâu rồi tôi chưa chăm chú nhìn em kỹ như lúc này. Hoá ra tóc em đã dài như vậy à? Ánh mắt tôi rơi vào đôi mắt em rũ xuống, đôi môi mấp máy, rồi đến đôi tai đỏ ửng.
Em đã lớn thật rồi, xinh đẹp, khoáng đạt, nhưng không còn bám lấy tôi như hồi còn bé nữa. Nhìn em mà tôi ngẩn ngơ.
Em đột nhiên ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của tôi, tôi không kịp nhìn đi chỗ khác, chỉ đành đối mặt với em. Em không nói gì, chỉ nhìn tôi, đôi tai ửng đỏ cũng như tai tôi, tôi cảm thấy máu mình đang tụ lại ở đó.
Nhìn tôi rất lâu, rồi em gọi: "Lâm Vận Thanh..."
Nguy to.
Lại gọi tôi như thế, sao tôi thoát được đây.
"Sao chị không tò mò về mẫu người em thích?" Em cười hỏi tôi.
Tôi có thể nói gì? Em không thẳng thừng hỏi "Người chị thích là ai?", làm tôi tưởng em đã mở lưới mạng nhện, chừa cho tôi một con đường sống.
"Là người như thế nào?" Tôi giả vờ bình tĩnh hỏi, ép mình phải mỉm cười.
Em đặt đôi đũa trong tay xuống, đáp: "Tinh tế, dịu dàng, mạnh mẽ và xinh đẹp, tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời."
"Em đã thử qua, cho dù người đó trở nên lạnh nhạt với em, em vẫn không thể nào thoát khỏi."
Đây chắc hẳn là câu trả lời em đã dự liệu từ lâu, từng lời từng chữ đều là cho tôi nghe. Gì mà bụng đói muốn ăn mì chứ, đều là cái cớ.
Nhưng tôi rất muốn giải thích rằng tôi không hề trở nên lạnh nhạt, nhưng, không thể nói ra.
Tôi lại muốn trốn tránh: "Em đang học cấp 3, phải ưu tiên việc học."
Song, không dám nhìn em.
Nhưng em lại gọi tên tôi: "Lâm Vận Thanh..."
Lại phải quay về với ván cờ. Mặc dù tôi sắp thua ngay rồi đây.
Em nhìn tôi với ánh mắt rung động. Sao đêm nay kéo dài mãi thế. Tôi chìm đắm trong đôi mắt ấy, bế tắc, rối bời.
Em đánh rơi câu thứ hai từ dưới đếm lên: "Chị đã thích ai chưa?"
[Thế em... em đã thích ai chưa?]
[Rồi.]
"Chưa..." Tôi bất lực trả lời.
Em để lại câu cuối cùng: "Là con gái có được không]?"
[Là con gái có được không]
[Được.]
Chúng tôi đổi vai cho nhau, người chiến thắng trong ván cờ đã được phân định từ lâu, bắt đầu từ đêm đầu tiên tôi trằn trọc khó ngủ, bắt đầu từ khi tôi nhận ra em sắp rời đi.
Tôi giỏi kìm nén và phân ly, em thì biết chinh phạt và ướm lòng.
Nội tâm tôi đầy mâu thuẫn, thôi thì đã đành bại trận hơn một nửa từ lâu. Tôi không muốn thấy em rời đi, không muốn chấp nhận rằng em không cần tôi.
Tôi rất yêu em gái tôi, Trần Cẩn Duyệt.
Tôi muốn em lớn lên trong tình yêu của tôi.
Tôi muốn em quay lại.
Tàn cuộc, tôi đầu hàng, tuyên bố chiến thắng thuộc về em.
Tôi khẽ hé răng nói: "Được..."
Sau hai chữ đó, tôi như ký khế ước với ác quỷ, rơi xuống vực sâu không thể đoán trước.
Trần Cẩn Duyệt tưởng em ấy là người rung động trước, nhưng thực tế, chính tôi đã dẫn dắt tình yêu đó. Nếu không phải do tôi ngầm cho phép em tiếp tục thì câu chuyện đã không bắt đầu.
Có lẽ không phải do Trần Cẩn Duyệt cần tình yêu của tôi, là do tôi mãn nguyện với ảo tưởng rằng em cần tôi.
Đây là thứ tình yêu không nên xuất hiện, tôi nghĩ.