Ánh Trăng Không Chiếu Tới - Đông Dạ Tinh

Chương 17: Màn sương



Khoảng bốn mươi phút sau có tiếng gõ cửa, nhanh hơn Trần Cẩn Duyệt dự đoán. Cô tựa người lên thành giường, bước ra mở cửa.

Là Triệu Mạn vừa từ bên ngoài về, trên người vẫn toát khí lạnh.

Không cần nhiều lời thừa thãi, Triệu Mạn giơ tay ra, trong lòng bàn tay là vỉ thuốc bốn viên con nhộng đã được cắt gọn, một viên đã được bóc sẵn, ba viên còn lại vẫn ngoan ngoãn nằm trong vỏ nhựa.

"Đây, thuốc giảm đau. Uống hai viên trước, nếu 8 tiếng sau vẫn đau hẵng uống thêm một viên."

Vừa nói, Triệu Mạn vừa giơ tay trái lên nhìn đồng hồ: "Ừm... đến 10 giờ tối đi, nếu sau 10 giờ vẫn đau thì uống thêm một viên."

Trần Cẩn Duyệt thích tính cách thẳng thắn của Triệu Mạn, nhưng vẫn không thể che giấu sự quan tâm dành cho người khác. "Cảm ơn chị Triệu Mạn."

"Không có gì, chị đi trước đây, em nghỉ ngơi đi."

"Chị quay lại làm việc à?" Trần Cẩn Duyệt hỏi thêm một câu.

"Chị hả? Không, chị về phòng nghỉ ngơi." Triệu Mạn nghiêng đầu nhìn cô.

"Vâng, gặp lại chị Triệu Mạn sau."

"Ừm."

Nói xong, Trần Cẩn Duyệt liếc ra ngoài cửa, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại. Cô tưởng Lâm Vận Thanh sẽ về cùng, nhưng hóa ra chỉ có Triệu Mạn.

Khi thuốc đã phát huy tác dụng, cô lại ngã xuống giường ngủ thiếp đi, mãi đến 6 giờ 30 tối vẫn chưa thấy chị về. Lâm Vận Thanh bận rộn hơn cô nghĩ nhiều.

Nhưng tin tốt là đầu không còn đau nhiều nữa, Trần Cẩn Duyệt bật đèn đầu giường lên nhìn quanh một vòng. Cô đã ở trong căn phòng này một mình cả ngày, lẽ ra nên quen với cảm giác này mới phải, vậy mà không hiểu sao vẫn thật lạc lõng.

Không thể hiểu nổi, sao mình lại theo Lâm Vận Thanh đến Bắc Thành chứ, chị ấy bận như thế, không quan tâm được đến mình.

Đang ngẩn ngơ, bỗng điện thoại reo lên, là tin nhắn từ Triệu Mạn.

"Em gái, còn đau không?"

"Đã đỡ hơn nhiều, cảm ơn chị Triệu Mạn. Em vừa ngủ dậy."

"Có đói không? Chị vừa đặt đồ, ăn cùng chị nhé?"

Cô quay lại danh sách, thấy tin nhắn của Lâm Vận Thanh đã bị các thông báo tài khoản công cộng và các nhóm tin nhắn ở chế độ im lặng chen xuống dưới - vẫn không có gì mới.

Cô do dự không biết có nên nhắn tin hỏi, rằng chị có còn bận không? Chị đã ăn chưa? Có muốn em đợi chị ăn cùng không?

Thôi cứ nhắn vậy.

"Chị làm việc xong chưa? Có muốn ăn tối cùng em không?"

Gõ xong dòng này, cô canh màn hình, chờ đợi. Chỉ trong vòng vài giây, trạng thái "Bên kia đang nhập..." hiện lên.

Nhưng chỉ thoáng qua mà thôi, lại quay về ba chữ Lâm Vận Thanh.

Quái lạ, Trần Cẩn Duyệt tiếp tục chờ đợi.

Trạng thái nhập lại trở về, tin nhắn nhanh chóng xuất hiện. Lần này không do dự nhiều.

Lâm Vận Thanh nói: "Chị vẫn bận, em ăn với Triệu Mạn đi, chị ấy đặt đồ mang về."

Ra là vậy.

Có lẽ thuốc giảm đau không chỉ ngăn chặn cơn đau, mà còn cả những cảm xúc dư thừa. Cô nghĩ.

Do thế, cô đáp: "Vâng."

Quay lại khung chat với Triệu Mạn, Trần Cẩn Duyệt nói: "Em cũng hơi đói. Để em đến phòng chị nhé, chị Triệu Mạn."

"OK, chị ở phòng 8606."

Trần Cẩn Duyệt rời giường, tắm rửa qua loa, thay quần áo rồi đi.

Gõ cửa, Triệu Mạn đáp lại rất nhanh, ngay lúc cánh mở cửa ra, mùi hoa hồng nồng nặc từ trong phòng xộc vào mũi Trần Cẩn Duyệt.

Cô vô thức xoa mũi, nói: "Làm phiền chị Triệu Mạn ạ."

"Đừng cứ gọi là chị Triệu Mạn, nghe già lắm, chị chỉ hơn chị em một tuổi thôi."

"Vậy..." Trần Cẩn Duyệt tần ngần do dự.

"Nếu muốn gọi là chị, thì nghe chị Tiểu Mạn hay hơn đấy." Triệu Mạn cười nói.

"Vâng... Chị Tiểu Mạn."

"Ngoan." Triệu Mạn lại trêu chọc cô.

Trông giường của Triệu Mạn bừa bộn chưa được dọn dẹp, chắc chị ấy cũng vừa ngủ dậy chưa lâu. Triệu Mạn phát hiện ánh của Trần Cẩn Duyệt hướng về hướng đó, vừa đứng trước bàn bóc đồ ăn, vừa nói: "Phòng chị hơi bừa, em đừng đánh giá nhé, em là em gái của Vận Thanh nên chị sẽ không khách sáo đâu."

"Vâng... không sao đâu ạ. Tối qua chị ngủ không ngon à?"

"Ừ, cứ uống rượu vào là thế. Em thì sao?"

"Em... em vẫn ổn, chắc là do em say, không còn nhớ gì cả." Trần Cẩn Duyệt vén tóc, ngượng ngùng.

"Chị em thì sao ạ?"

"Hả?"

"Chị ấy ngủ có ngon không? À... không phải. Ý em là, hôm nay trông chị ấy ở chỗ làm thế nào?"

"Vận Thanh ấy hả, cảm thấy hơi mất tinh thần. Có vẻ cũng mất ngủ. Em say mà, Vận Thanh phải chăm cho em." Triệu Mạn bày bát đũa lên bàn, bóc hai suất cơm, kêu Trần Cẩn Duyệt tới ngồi xuống.

Trên bàn có bốn món, đều là món cô thích nhất.

Không cần nghĩ cũng biết đằng sau là ai chủ mưu.

Nhưng chỉ có hai người ăn là Triệu Mạn và cô, "Có hơi nhiều quá không?" Trần Cẩn Duyệt vừa hỏi vừa kéo ghế ngồi xuống.

"Được mà, ba người ăn. Cả Vận Thanh nữa."

Triệu Mạn lấy ra một hộp cơm dùng một lần mới khác, bỏ một ít đồ ăn vào, xếp chồng lên một hộp cơm chưa mở khác đặt cạnh. Coi như đã phần thức ăn cho Lâm Vận Thanh.

Trần Cẩn Duyệt cắn đũa trong miệng, không nói gì. Dường như nói gì cũng thừa thãi.

Con người cũng như thừa thãi.

"Ăn đi, đừng ngơ ra nữa."

"Vâng..."

Trần Cẩn Duyệt vừa ăn vừa trò chuyện câu được câu chăng với Triệu Mạn. Cô thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Triệu Mạn, thấy khuôn mặt của người này khi không trang điểm trông thanh thoát hơn nhiều so với tối qua. Mái tóc xoăn dài thả sau lưng, cứ chốc chốc lại xõa xuống hai bên vì cúi đầu xuống. Triệu Mạn vén ra sau tai, càng làm nhiều lần, càng cứ để kệ, Trần Cẩn Duyệt nhìn mà mất kiên nhẫn.

"Chị cần dây buộc tóc không?" Trần Cẩn Duyệt hỏi.

Triệu Mạn ngơ ra, chớp mắt: "Có, em có à? Hình như cái của chị mất rồi."

Trần Cẩn Duyệt cởi dây buộc tóc ở cổ tay phải đưa cho Triệu Mạn. Triệu Mạn nhanh chóng túm tóc lại, buộc gọn gàng thành búi.

Xinh đẹp. Trần Cẩn Duyệt thừa nhận.

"Trước đây chị không biết Vận Thanh có em gái, lại còn là em ruột." Triệu Mạn gợi ra một chủ đề mới.

Em ruột? Trần Cẩn Duyệt nhìn đối phương, suy nghĩ nên trả lời câu này như thế nào: "Tối qua chị ấy bảo vậy à?"

"Ừ." Một câu trả lời nâng cao tông giọng.

"Trước đây em ở nước ngoài, vừa về nước." Có lẽ Lâm Vận Thanh đã kể khi mình uống say, không nhớ nữa.

"Ồ, ra là vậy."

"Em đã quen ở đây chưa? Bắc Thành lạnh lắm nhỉ?"

"Cũng tạm... Chỗ em ở thường có tuyết lớn, nặng hạt hơn ở đây nhiều."

"Thật sao?" Thấy Trần Cẩn Duyệt nhiều lúc chỉ tập trung nói chuyện mà không gắp đồ ăn, Triệu Mạn múc một thìa trứng chưng vào cơm của em.

"Vâng... ạ, cảm ơn chị Tiểu Mạn."

Trần Cẩn Duyệt nghiêng đũa dàn đều món trứng chưng, chọc lỗ chỗ trên bát cơm.

"Vậy em thường làm gì vào những ngày tuyết rơi?"

"Hmm... nếu tuyết không quá lớn, em thích ra ngoài đi dạo."

Nghe vậy, Triệu Mạn cười: "Em có vẻ khá tình cảm, không giống Vận Thanh."

"Thật à..." Cô tiếp tục chủ đề.

Thực ra Lâm Vận Thanh cũng là tuýp người tình cảm. Không chỉ vậy, mà trong một khoảng thời gian rất dài chị luôn rất "lãng mạn" trong mắt Trần Cẩn Duyệt theo một phong cách riêng, là sự lãng mạn âm thầm và kín đáo thay cho lời nói yêu em. Tiếc rằng sau này không còn được thấy thường xuyên nữa.

Trần Cẩn Duyệt ngẩng đầu nhìn Triệu Mạn.

Vậy mối quan hệ của hai chị là gì? Cuộc trò chuyện diễn biến đến đây, Trần Cẩn Duyệt bứt rứt muốn hỏi thẳng.

"Em cảm thấy chị và chị gái em rất thân nhau." Cô hỏi dò.

"Ừ, cũng khá thân. Nhưng mà," Triệu Mạn vẫn muốn nói thêm gì đó.

"Ding dong!" Tiếng chuông cửa vang lên.

Cô ngừng nói, đặt đũa xuống bước ra mở cửa.

Là Lâm Vận Thanh, với chiếc balo vẫn đeo trên lưng - Chị đến thẳng đây.

"Ăn xong chưa?" Ánh mắt Lâm Vận Thanh liếc ra phía sau, nhìn Trần Cẩn Duyệt trước, rồi lại nhìn Triệu Mạn.

"Sắp xong, tôi để phần cơm cho bà đấy."

Trần Cẩn Duyệt quay lưng về phía cửa, nuốt miếng cơm cuối cùng, đặt đũa xuống và dọn bàn.

"Ừ." Lâm Vận Thanh như đã rất thoải mái khi giao tiếp với Triệu Mạn, không cần nói lời cảm ơn.

Bước tới trước mặt Trần Cẩn Duyệt, thấy em đã ăn xong, Lâm Vận Thanh ấm áp nói: "Về thôi." Sau đó lấy hai hộp cơm.

"Nếu nguội thì nhớ hâm nóng lại trước khi ăn, kẻo lại đau bụng." Triệu Mạn dặn dò.

"Biết rồi."

Trần Cẩn Duyệt đứng dậy: "Chị Tiểu Mạn, để em giúp dọn dẹp vứt rác nhé."

"Không sao đâu, em cứ để đó, để chị tự làm."

"Vâng... cảm ơn chị Tiểu Mạn, vậy em về nhé."

Hai người ra về cùng nhau, Lâm Vận Thanh đang mở cửa thì bỗng nghe thấy giọng nói vang lên từ trong phòng: "OK, tạm biệt Tiểu Cẩn."

Chỉ bằng một tiếng Tiểu Cẩn, trái tim của hai người đứng ở cửa đều lặng đi.

Trở lại phòng, Lâm Vận Thanh đặt túi xách xuống ngay ngắn, treo áo khoác vào tủ, thoáng thấy Trần Cẩn Duyệt cởi áo khoác ra ném lên giường, cô bước tới nhặt lên, treo bên cạnh áo khoác của mình.

Cuối cùng, lấy nước hoa từ trong túi ra xịt lên áo Trần Cẩn Duyệt.

Hai người bỗng rơi vào bầu không khí im lặng. Có phần khó xử.

Tình cờ điện thoại của Lâm Vận Thanh vang lên, cô nhấc máy đi đến bên cửa sổ. Trần Cẩn Duyệt nghe lén mấy câu, hình như có liên quan đến công việc, thế là lấy đồ ngủ đi tắm nước nóng.

Vừa lúc Lâm Vận Thanh đặt điện thoại xuống, ăn uống xong xuôi và dọn dẹp đồ ăn sạch sẽ, cũng là lúc Trần Cẩn Duyệt từ phòng tắm đi ra.

Cô bật máy tính, ngồi vào bàn làm việc, nhìn Trần Cẩn Duyệt và nói: "Lại đây."

Trần Cẩn Duyệt, với làn da ửng hồng vì vừa tắm, ngoan ngoãn lại gần chị. Lâm Vận Thanh rút một tờ khăn giấy, vén phần đuôi tóc ướt nhẹp của em qua: "Sao không buộc chặt tóc lên."

Là do cởi quần áo ra mới nhớ vừa cho Triệu Mạn mượn dây buộc tóc, nên cô lấy chiếc mũ tắm dùng một lần của khách sạn đội vào. Mũ tắm rất lỏng, có vài sợi tóc rơi ra.

Trần Cẩn Duyệt không tiếp lời, im lặng nhìn Lâm Vận Thanh.

Nhìn chị dịu dàng lau nước trên đuôi tóc mình, nhìn chị chăm chú không dời, vậy mà hình như Lâm Vận Thanh không để ý, chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Em uống sữa Vương Tử chưa?"

"Hả... à. Chị mua à?" Trần Cẩn Duyệt suýt nữa quên mất chuyện này.

"Ừm."

Sợ em lạnh, nên chị mua về.

Rõ ràng đã biết sữa không giải được rượu, nhưng chị vẫn mua.

Quan trọng hơn cả, chị nhớ hồi nhỏ em thích uống nó, nên chị mua.

Có vẻ hơi trẻ con, nhưng phải thừa nhận rằng... trong lúc nghe điện thoại, khi nhìn thấy chiếc lon rỗng trong thùng rác và miếng sưởi tay chưa bóc vỏ vẫn nằm nguyên trên tủ đầu giường, tâm trạng Lâm Vận Thanh bỗng sáng bừng hẳn lên, thể như được phủi đi một lớp bụi.

"Ồ."

Lâm Vận Thanh vỗ bên eo mình: "Lên giường nằm đi, kẻo cảm lạnh."

"Chị thì sao..." - Chị lại sắp bận lâu lắm à?

"Chị sắp xong đây."

Nếu Lâm Vận Thanh nói sắp xong, tức là sẽ không bao giờ để ai đợi quá lâu.

Không phải - ai đợi chị ấy chứ - Trần Cẩn Duyệt không chịu thừa nhận.

Khoảng chừng 7 -8 phút sau, Lâm Vận Thanh đóng máy tính, đi vào phòng tắm.

Màn sương lan tràn, trong phòng tắm, và cả trong lòng Trần Cẩn Duyệt.

Tiếng nước bắn lách tách trên sàn đá travertine, trầm lắng gảy từng cung dây trong tâm trí cô.

Mải miết chìm đắm trong dòng suy nghĩ miên man, mãi cho đến khi Lâm Vận Thanh bước ra khỏi phòng tắm mang theo làn sương lượn lờ sống động và trong veo, Trần Cẩn Duyệt chỉ dám liếc qua, rồi bối rồi quay lại màn hình điện thoại.

Lâm Vận Thanh tắt đèn trong phòng, chỉ để lại một ngọn đèn ở đầu giường, lên giường nằm cạnh Trần Cẩn Duyệt khi toàn thân vẫn toả hơi nóng hầm hập.

[Không nhớ nổi đã bao lâu chưa thế này.]

Hai người họ đều thầm nghĩ thế.

Cửa phòng tắm để mở khiến nhiệt độ trong phòng tăng lên hai độ, chắc phải hơn, bởi nếu không thì sao lại nóng thế này? Trần Cẩn Duyệt vẫn đang dựa vào thành giường suy nghĩ.

Lâm Vận Thanh nằm xuống.

"Chị buồn ngủ chưa?" Trần Cẩn Duyệt hỏi.

"Chưa."

"Tối qua em có làm phiền chị không?" Cô lại hỏi.

Như nghĩ đến điều gì đó, Lâm Vận Thanh cong mắt phì cười, tiếng cười đó theo làn sương nước lọt vào tim cô, khiến cô bất chợt sởn da gà, khẽ run lên.

"Không."

"Không ngủ à?" Lâm Vận Thanh nói thêm, giọng êm tựa lông hồng.

"Em... em vừa ngủ cả ngày nay."

"Đầu còn đau không?"

Trần Cẩn Duyệt ngơ ngác trước câu hỏi bất chợt. Cô cố gắng giải mã ý nghĩa sâu xa, là do chị biết mình bị đau đầu, và cũng biết Triệu Mạn đã cho mình thuốc uống.

"Vâng... xin thuốc của chị Tiểu Mạn." Cô thành thật trả lời.

"Ừ."

Nhìn hàng mi dài của Lâm Vận Thanh chuyển động dưới ánh đèn mờ, thấy rõ có gì đó thất vọng.

"Em không muốn làm phiền chị, chị đang làm việc, chị bận..." Trần Cẩn Duyệt không kiềm chế được mà nói thêm, muốn ngăn chặn nỗi thất vọng mơ hồ.

"Nên em đi làm phiền Triệu Mạn?" Nỗi thất vọng đã được ngăn chặn phần nào, không ngờ ai đó lại chuyển sang oán trách.

Nhìn Lâm Vận Thanh, Trần Cẩn Duyệt bĩu môi, nói: "Không phải chị cũng bảo em ăn tối cùng chị ấy sao?"

Cô nén giọng, giấu chút tủi thân trước khi gửi đi.

"Chị tưởng em không muốn làm phiền chị."

Sao trước đây cô không biết Lâm Vận Thanh nhỏ nhen thế này?

"Hãy làm phiền chị đi." Lại là giọng nói nhẹ tựa lông hồng ấy, kèm theo ánh vàng ấm áp trong màn đêm, khiến trái tim cô nhộn nhạo.

"Hả?"

"Em đã nghe đấy..." Bốn từ bật ra. Lâm Vận Thanh cầm lấy điện thoại từ tay em, khóa màn hình rồi đặt sang một bên. Nắm cánh tay em, từ từ kéo em nằm xuống, đắp chăn lên.

Trong vòng tay chị.

"Chị nói, hãy làm phiền chị đi." Thủ thỉ bên tai, rót vào trong tim.

"Chị..." Nhịp tim Trần Cẩn Duyệt đập nhanh đến mức lạc nhịp.

Giữa màn đêm yên tĩnh, thình thịch, tình thịch, rung động màng nhĩ.

Các giác quan của cô lại đổ gục trước hương nước hoa gỗ, không kiềm chế được mà dụi vào cổ Lâm Vận Thanh, phả hơi thở tại nơi đó, xua tan mùi hương, rồi lại tụ về.

"Chị..." Cô run rẩy lẩm bẩm, dịch tay lên cổ áo Lâm Vận Thanh, nắm chặt.

Có vẻ như thuốc giảm đau đã hết tác dụng, cơn đau cũng theo đó mà tan biến, nhưng cả năm giác quan đều đang ôm lấy cô rất rõ ràng, mãnh liệt hơn bất cứ đêm nào trong suốt sáu năm qua.

Lâm Vận Thanh cho phép em động chạm loạn xạ, nhịp thở tăng độ gấp gáp, cô ôm em càng chặt hơn. Đôi môi chầm chậm, chầm chậm, hư vô sượt qua chân tóc em.

Lâm Vận Thanh hít thật sâu.

Cất giọng căng thẳng bất thường: "Ngủ đi, Tiểu Cẩn."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.