Bên trong nhà kho, tiếng súng vẫn nổ liên hồi, những tia lửa bắn ra khắp nơi. Thẩm Dịch một mình đối mặt với hàng chục kẻ địch. Hắn, người đàn ông cầm đầu tố chức, đã rút lui qua lối bí mật, để lại đám thuộc hạ điên cuồng tấn công.
Thẩm Dịch nhắm bắn từng phát, mỗi lần bóp cò đều là một tên gục ngã. Nhưng số lượng kẻ địch quá đông, chúng bắt đầu siết chặt vòng vây.
"Thẩm Dịch, cẩn thận!" Một giọng quen thuộc vang lên từ phía sau.
Anh quay đầu, bất ngờ khi nhìn thấy Minh Hà quay lại, khấu súng trong tay cô vang lên liên tục.
"Tôi bảo cô rút lui rồi mà!" Thẩm Dịch quát lớn, đôi mắt anh đầy giận dữ lẫn lo lắng.
"Đừng nhiều lời!" Minh Hà vừa bắn vừa tiến lên, ánh mắt kiên định. "Anh nghĩ tôi sẽ bỏ mặc đồng đội sao?"
Minh Hà nhanh chóng lao tới bên Thẩm Dịch, cả hai lập tức phối hợp chiến đấu. Thẩm Dịch yếm trợ phía sau, còn
Minh Hà dẫn đường, dùng những thùng hàng làm vật chắn để từng bước thoát khỏi vòng vây.
"Phía trước có cửa thoát hiểm, nhưng chúng đã khóa lại," Minh Hà nói, giọng cô hơi gấp gáp.
"Để tôi xử lý." Thẩm Dịch kéo cô ra sau, rút từ thắt lưng một thanh thuốc nổ nhỏ.
"Anh mang thứ đó theo làm gì?" Minh Hà hỏi, ánh mắt không giấu được sự ngạc nhiên.
"Dự phòng cho tình huống xấu," Thẩm Dịch đáp ngắn gọn, sau đó nhanh chóng gắn thuốc nổ lên cửa. "Cúi xuống!"
Một tiếng nổ vang lên, cánh cửa bị thổi tung, mở ra lối thoát hiểm.
Cả hai lao ra ngoài, nhưng bọn địch không dễ dàng bỏ cuộc. Những chiếc xe tải lao theo, ánh đèn pha rọi sáng cả khu vực.
"Chúng ta cần phương tiện!" Minh Hà thở gấp, nhìn quanh tìm kiếm.
"Bên kia!" Thẩm Dịch chỉ tay về phía một chiếc xe bán tải bỏ hoang. Cả hai chạy đến, anh nhanh chóng mở khóa cửa xe.
"Anh còn biết phá khóa xe nữa à?" Minh Hà mỉa mai trong lúc nhảy lên ghế phụ.
"Chuyện này mà cô cũng ngạc nhiên sao?" Anh đáp, khởi động xe.
Chiếc xe lao vút đi, băng qua con đường gập ghềnh. Đám lính truy đuổi phía sau không ngừng nã đạn, nhưng
Thẩm Dịch lái xe với tốc độ và kỹ thuật điêu luyện, khiến chúng khó lòng theo kịp.
Khi tưởng chừng đã thoát khỏi vòng nguy hiểm, một chiếc xe tải lớn chặn ngang đường. Hạ Vũ bước ra từ ghế lái, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cả hai.
"Các người nghĩ mình thoát được dễ dàng vậy sao?" Hắn nhếch môi cười, khẩu súng trong tay chĩa thẳng vào họ.
Minh Hà xuống xe, khẩu súng nhắm thẳng vào Hạ Vũ. "Cút ngay trước khi tôi mất kiên nhẫn!"
Hạ Vũ cười nhạt. "Cô nghĩ mình còn cơ hội sao? Tôi đã ở phe thắng."
"Phe thắng?" Thẩm Dịch bước xuống, ánh mắt anh lạnh như băng. "Chúng ta sẽ xem ai là người cuối cùng đứng vững."
Minh Hà và Thẩm Dịch phối hợp chiến đấu, nhưng Hạ Vũ không phải kẻ dễ đối phó. Hắn di chuyển linh hoạt, từng phát bắn đều nhắm thẳng vào chỗ hiểm.
"Minh Hà, cẩn thận!" Thấm Dịch hét lớn khi thấy Hạ Vũ nhắm vào cô.
Minh Hà nhanh chóng lăn người sang một bên, nổ súng về phía Hạ Vũ. Viên đạn sượt qua vai hắn, nhưng không đủ để hạ gục.
Trong lúc căng thẳng, Hạ Vũ rút ra một thiết bị điều khiển, bấm nút. Một loạt xe tải phía sau đồng loạt nổ tung, chắn ngang lối thoát.
"Bây giờ thì sao?" Hạ Vũ cười gằn.
"Chúng ta sẽ tìm cách khác," Minh Hà đáp, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao.
Thẩm Dịch nhìn cô, lòng thầm nghĩ: "Người phụ nữ này đúng là không biết sợ là gì."
Khói lửa bốc lên mù mịt, bao trùm cả khu vực. Tiếng nổ lớn vẫn còn vang vọng trong tai Thẩm Dịch và Minh Hà, nhưng không ai trong hai người có thời gian để hoảng sợ.
Hạ Vũ đứng giữa làn khói, nụ cười lạnh lẽo không chút nhân tính. "Các người đúng là lì lợm hơn tôi nghĩ, nhưng đây là hồi kết."
"Vậy sao? Tôi lại nghĩ đây mới chỉ là khởi đầu." Minh Hà bước lên một bước, khẩu súng trong tay cô nhắm thẳng vào hắn.
Thẩm Dịch nheo mắt, âm thầm quan sát xung quanh. Anh nhận ra đám thuộc hạ của Hạ Vũ đang tiến đến gần từ nhiều hướng. Thế trận này hoàn toàn bất lợi, nhưng anh biết mình không thể lùi bước.
"Minh Hà, nghe tôi," Thẩm Dịch khẽ nói, mắt vẫn không rời khỏi Hạ Vũ. "Cô rút lui theo lối bên trái. Tôi sẽ giữ chân hắn."
"Anh đùa sao?" Minh Hà quay đầu, nhìn thẳng vào anh. "Tôi không bỏ lại đồng đội, càng không bỏ lại anh."
Thẩm Dịch hơi bất ngờ trước lời nói đó, nhưng anh không để cảm xúc chi phối. "Đây không phải lúc để tranh cãi.
Nếu cô không đi, cả hai chúng ta sẽ chết ở đây."
"Vậy thì cùng chết!" Minh Hà đáp, giọng cô đầy kiên định.
"Cô thật..." Thẩm Dịch lắc đầu, không biết nên bực bội hay cảm kích.
Hạ Vũ cười lớn, vẻ tự mãn hiện rõ trên gương mặt hắn. "Hai người đúng là một cặp đôi bi kịch. Thế thì để tôi tiễn cả hai xuống địa ngục!"
Hắn ra lệnh cho đám thuộc hạ đồng loạt tấn công. Đạn bay như mưa, mỗi viên đều nhắm vào vị trí của Thẩm Dịch và Minh Hà.
Cả hai nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp sau những thùng hàng bị bỏ lại. Minh Hà bắn trả từng phát một cách chính xác, trong khi Thấm Dịch tập trung tìm kiếm điểm yếu trong vòng vây.
"Bên kia, có một lối thoát nhỏ!" Minh Hà chỉ tay về phía bức tường phía sau.
"Cô chắn phía này, tôi sẽ tạo đường thoát." Thẩm Dịch gật đầu, ánh mắt anh đầy quyết tâm.
Anh lao về phía bức tường, dùng sức mạnh toàn thân đẩy một thùng hàng lớn ra để tạo khoảng trống. Minh Hà vừa bắn vừa lui lại, cố gắng yểm trợ cho anh.
Khi tưởng chừng đã có cơ hội thoát thân, một tiếng cười khàn vang lên. Hạ Vũ xuất hiện ngay phía trước lối thoát, khẩu súng trong tay hắn lăm lăm chĩa vào Minh Hà.
"Thật tiếc, Minh Hà. Cô vẫn luôn quá tự tin vào bản thân."
Minh Hà không hề dao động. "Và anh thì luôn là kẻ hèn nhát núp trong bóng tối."
"Thế thì sao? Kẻ thắng mới là người viết lại câu chuyện."
Thẩm Dịch từ phía sau tiến đến, khẩu súng trong tay anh nhắm thẳng vào Hạ Vũ. "Chỉ tiếc, hôm nay anh sẽ không có cơ hội đó."
Cả ba đứng đối mặt nhau, không ai dám manh động. Thời gian như ngừng lại, từng giây trôi qua đều mang theo sự căng thẳng đến nghẹt thở.
"Anh không dám bắn đâu, Thẩm Dịch," Hạ Vũ nhếch môi, đầy tự mãn.
"Anh không phải người hiểu tôi." Thẩm Dịch đáp, ánh mắt anh lạnh lùng như băng.
Trong khoảnh khắc quyết định, một tiếng nổ lớn vang lên từ phía xa. Cả khu vực rung chuyển, khiến Hạ Vũ mất thang băng.
Minh Hà không bỏ lỡ cơ hội, cô lao lên, súng nhắm thẳng vào tay cầm súng của hắn. Một tiếng "đoàng" vang lên, khẩu súng rơi khỏi tay Hạ Vũ.
"Đi!" Thẩm Dịch kéo Minh Hà chạy về phía lối thoát vừa được mở.
Cả hai lao ra ngoài, bỏ lại phía sau là tiếng hét giận dữ của Hạ Vũ. Một chiếc xe đen đợi sẵn, cửa xe mở ra, người ngồi trong là Thấm Minh - cha của Thấm Dịch.
"Lên xe!" Thẩm Minh ra lệnh, ánh mắt đầy uy nghiêm.
Minh Hà và Thẩm Dịch không chần chừ, nhanh chóng leo lên xe. Chiếc xe lao đi với tốc độ cao, để lại đám kẻ địch đang hỗn loạn phía sau.
Trong không gian im lặng của chiếc xe, Thẩm Dịch liếc nhìn Minh Hà. "Cô điên rồi."
Minh Hà nhắm mắt, dựa vào ghế, khóe môi nhếch lên. "Vậy chúng ta giống nhau."