Trong không gian tĩnh lặng của chiếc xe, bầu không khí căng thẳng vẫn chưa hoàn toàn tan biến. Minh Hà ngồi im lặng, ánh mắt lơ đãng nhìn qua cửa sổ, nơi cảnh vật lướt qua nhanh đến nỗi không kịp nhận ra bất cứ điều gì quen thuộc.
Thẩm Dịch ngồi bên cạnh, ánh mắt anh vẫn giữ vẻ trầm tư. Chiếc áo sơ mi của anh dính máu, một phần là của đám người bị thương trong trận chiến vừa rồi, nhưng không ít cũng là của chính anh.
"Con ổn chứ, Dịch?" Giọng Thẩm Minh vang lên từ ghế lái.
"Không chết được," Thẩm Dịch đáp gọn, nhưng ánh mắt lại liếc sang Minh Hà. Cô trông có vẻ kiệt sức, nhưng ánh mắt vẫn kiên định và bình thản như mọi khi.
Chiếc xe dừng lại ở một ngôi biệt thự nằm sâu trong rừng, cách xa thành phố. Một nhóm vệ sĩ đứng đợi sẵn, vẻ mặt đầy cảnh giác.
"Chúng ta sẽ an toàn ở đây tạm thời," Thẩm Minh nói khi bước xuống xe. Ông đưa tay ra hiệu cho người hầu đưa
Minh Hà và Thẩm Dịch vào trong.
"Đây là đâu?" Minh Hà hỏi, ánh mắt cô lướt qua không gian trang nhã nhưng lạnh lẽo của căn biệt thự.
"Căn cứ tạm thời của gia đình Thẩm," Thẩm Dịch trả lời. "Không ai ngoài người nhà biết nơi này."
Minh Hà nhướng mày. "Tôi không phải người nhà."
Thẩm Minh bước lại gần, ánh mắt ông dừng trên Minh Hà một lúc lâu trước khi lên tiếng. "Nhưng cô là người đã cứu Dịch. Điều đó đủ để tôi tin tưởng cô, ít nhất là bây giờ."
Minh Hà không đáp, nhưng ánh mắt cô thoáng lóe lên tia nghi hoặc.
Khi cả ba ngồi lại trong phòng họp nhỏ, Thẩm Minh lấy ra một tấm bản đồ và đặt xuống bàn. "Vụ việc hôm nay chỉ là khởi đầu. Hạ Vũ chắc chắn không dừng lại ở đây."
"Chúng ta sẽ phản công," Thẩm Dịch nói, giọng anh trầm nhưng kiên quyết.
"Không dễ thế đâu." Thẩm Minh chỉ vào một điểm trên bản đồ. "Đội của chúng ta đang bị phân tán. Nếu muốn phản công, chúng ta cần tập hợp lực lượng trước."
"Vậy còn tôi?" Minh Hà lên tiếng. "Tôi không phải lính đánh thuê, càng không phải thuộc hạ của gia đình Thẩm.
Tôi chỉ muốn rời khỏi đây và tiếp tục công việc của mình."
Thẩm Dịch nhìn cô chằm chằm, giọng anh lạnh lùng. "Cô nghĩ bọn chúng sẽ để cô đi dễ dàng sau khi cô biết quá nhiều sao? Nếu rời đi bây giờ, cô sẽ chết."
"Vậy tôi nên làm gì? Ở lại và bị cuốn vào mớ hỗn độn này sao?" Minh Hà phản bác.
"Cô không có lựa chọn."
Câu nói của Thẩm Dịch khiến cả căn phòng chìm trong im lặng. Minh Hà siết chặt nắm tay, ánh mắt sắc lạnh.
Đêm đó, khi mọi người đã nghỉ ngơi, Minh Hà lặng lẽ bước ra ban công. Cô nhìn lên bầu trời đêm, nơi những ngôi sao thưa thớt hiện lên mờ nhạt.
Cô không hối hận vì đã giúp Thẩm Dịch, nhưng việc bị cuốn vào trận chiến của gia đình anh khiến cô cảm thấy như đang mất dần kiểm soát cuộc sống của mình.
"Cô không ngủ được à?"
Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau. Minh Hà quay lại, thấy Thẩm Dịch bước ra, trên tay cầm hai ly cà phê.
Anh đưa một ly cho cô mà không nói gì thêm.
"Anh đến để thuyết phục tôi ở lại nữa sao?" Minh Hà hỏi, giọng cô đầy mỉa mai.
"Không," Thẩm Dịch đáp, ánh mắt anh dõi về phía xa. "Tôi đến để cảm ơn cô."
Minh Hà bất ngờ, nhưng không nói gì.
"Không phải ai cũng sẵn sàng hy sinh bản thân để cứu tôi. Cô đã làm điều mà ngay cả những người thân cận nhất của tôi cũng không dám."
Minh Hà nhấp một ngụm cà phê, không đáp lại. Nhưng trong lòng cô, một cảm giác lạ lẫm bắt đầu nhen nhóm.
Sáng hôm sau, không khí trong căn biệt thự đã trở nên bận rộn hơn. Những người thuộc gia đình Thẩm liên tục qua lại, trao đổi tin tức, chuẩn bị cho đợt phản công tiếp theo. Minh Hà đứng bên cửa sổ, quan sát tất cả mà không nói một lời.
Thẩm Dịch bước vào, vẫn giữ vẻ trầm tĩnh. Anh cầm trong tay một tập tài liệu, đặt xuống bàn trước mặt Minh Hà.
"Cái gì đây?" Minh Hà nhướn mày hỏi.
"Hồ sơ về Hạ Vũ và tổ chức đứng sau anh ta. Cô cần biết mình đang đối mặt với điều gì nếu muốn tự bảo vệ bản thân."
Minh Hà chậm rãi mở tập tài liệu ra. Những bức ảnh và thông tin chi tiết về Hạ Vũ hiện ra rõ ràng, từng mảng tối trong quá khứ của anh ta được phơi bày.
"Hóa ra anh ta không chỉ là một trợ lý bình thường..." Minh Hà lẩm bẩm, ánh mắt sắc lạnh khi đọc qua những dòng chữ đầy tai tiếng.
"Không, Hạ Vũ là một kẻ nguy hiểm," Thẩm Dịch nói, giọng anh trầm xuống. "Anh ta đã lợi dụng lòng tin của tôi và gia đình tôi trong suốt thời gian qua. Việc phản bội lần này không đơn thuần chỉ là cá nhân anh ta mà là cả một tổ chức."
Minh Hà nhắm mắt lại, đầu óc cô như quay cuồng với những thông tin vừa nhận được. Nhưng khi mở mắt ra, ánh mắt cô đã trở nên kiên định hơn.
"Vậy kế hoạch của anh là gì?" cô hỏi, giọng bình thản.
"Chúng ta sẽ dụ Hạ Vũ ra khỏi bóng tối," Thẩm Dịch trả lời. "Nhưng trước đó, tôi cần chắc chắn rằng cô an toàn."
Minh Hà bật cười. "Thẩm Dịch, anh nên nhớ rằng tôi không phải là con búp bê yếu đuối cần bảo vệ. Nếu đã bị cuốn vào chuyện này, tôi không định đứng ngoài mà nhìn."
Thẩm Dịch nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt anh thoáng qua tia cảm phục. Nhưng anh không đáp lại mà chỉ gật đầu.
"Được, nhưng cô phải tuân theo kế hoạch của tôi. Đây không phải trò chơi, Minh Hà. Một sai lầm nhỏ cũng có thể giết chết cô."
"Rõ rồi"" Minh Hà đáp, đôi mắt sáng rực lên sự quyết tâm.
Buổi chiều, khi mọi người đang chuẩn bị cho cuộc họp, một chiếc xe hơi sang trọng tiến vào biệt thự. Minh Hà nhìn qua cửa sổ, ánh mắt cô khựng lại khi thấy người bước xuống xe.
"Là họ..."
"Là họ..."
Từ xe bước xuống, bố mẹ cô - những người mà cô không gặp trong suốt nhiều tháng qua. Minh Hà siết chặt tay lại, cảm giác vừa bất ngờ vừa khó xử ùa tới.
Thẩm Dịch bước tới, ánh mắt anh nhìn cô như thể đã biết trước sự việc này. "Tôi nghĩ cô sẽ cần họ ở đây."
"Anh gọi họ tới?" Minh Hà hỏi, giọng cô đầy lạnh lẽo.
"Phải," Thẩm Dịch đáp thẳng. "Hạ Vũ đã biết thân phận thật của cô. Nếu không có họ, cô sẽ không chống lại được đâu."
Minh Hà không đáp lại, nhưng sự tức giận trong mắt cô dường như muốn bùng nổ.
Trong phòng họp, bầu không khí căng thẳng hơn bao giờ hết. Bố mẹ Minh Hà ngồi đối diện cô, ánh mắt đầy lo lắng.
"Minh Hà, con nên rời khỏi đây ngay," mẹ cô nói, giọng bà run rẩy.
"Rời khỏi? Để mặc tất cả sao?" Minh Hà đáp lại, giọng đầy mỉa mai. "Con không còn là đứa trẻ cần cha mẹ che chở nữa đâu."
"Nhưng con đang gặp nguy hiểm!" bố cô lên tiếng. "Hạ Vũ không phải người mà con có thể đối phó!"
"Nguy hiểm sao?" Minh Hà cười nhạt. "Con đã quen với điều đó từ lâu rồi. Nếu hai người định ép con từ bỏ, thì quên đi. Con không rút lui."
Cả căn phòng rơi vào im lặng. Bố mẹ Minh Hà nhìn con gái với ánh mắt pha trộn giữa tự hào và bất lực. (
Thẩm Dịch đứng một bên, không nói gì, nhưng ánh mắt anh lấp lánh một tia hài lòng.