Tiếng nổ lớn như xé toạc màn đêm, khói bụi dày đặc bủa vây khắp nhà kho. Ánh lửa bùng lên từ một góc, đẩy nhiệt độ lên cao, thiêu đốt mọi thứ.
Thẩm Dịch lao nhanh về phía Minh Hà, lòng anh thắt lại khi nghĩ đến nguy hiểm mà cô có thể đối mặt.
“Minh Hà! Báo cáo tình hình!” Anh hét lớn, giọng vang vọng giữa khung cảnh hỗn loạn.
Một giọng nói đầy kiên cường vang lên từ bên trong: “Tôi ổn! Đội hình vẫn giữ được! Nhưng chúng đang cố phá hủy toàn bộ chứng cứ!”
Qua lớp khói bụi, anh nhìn thấy Minh Hà đang dẫn dắt đội ngũ chống trả kẻ địch. Ánh mắt cô sáng rực, không một tia sợ hãi.
“Chúng ta không thể để chúng phá hủy toàn bộ lô hàng!” Minh Hà hét lớn, ra hiệu cho đồng đội tiến lên.
Thẩm Dịch ngay lập tức phối hợp, dùng kỹ năng bắn tỉa của mình để hạ gục những tên lính đang cố kích nổ các khối thuốc nổ khác.
“Minh Hà, cẩn thận!” Anh hét lớn khi một tên địch xuất hiện từ phía sau cô.
Không chút chần chừ, Minh Hà xoay người, dùng dao găm nhanh chóng hạ gục kẻ tấn công.
“Đừng lo cho tôi. Anh tập trung đi!” Cô đáp, ánh mắt lóe lên sự tự tin.
Tiếng súng tiếp tục vang lên, từng viên đạn xé toạc không khí. Cả đội phối hợp nhịp nhàng, dần áp sát trung tâm của nhà kho.
Ở một góc khác, Hạ Vũ đang cố gắng chạy trốn, nhưng không ngờ lại bị chặn đường bởi một thành viên trong đội của Minh Hà.
“Không có lối thoát đâu, Hạ Vũ!” Người đó hét lên, súng nhắm thẳng vào hắn.
Hạ Vũ nghiến răng, ánh mắt lóe lên sự tuyệt vọng. Nhưng thay vì đầu hàng, hắn ném ra một quả khói mù và biến mất vào bóng tối.
“Tên khốn này thật sự không dễ đối phó,” Minh Hà lẩm bẩm khi nghe báo cáo qua bộ đàm.
“Đừng lo. Hắn không thể đi xa, Thẩm Dịch nói, giọng anh chắc nịch. “Tôi sẽ xử lý hắn.”
Khi trận chiến tưởng chừng đã ngã ngũ, một tiếng còi hú vang lên từ bên ngoài. Hàng loạt xe tải lao tới, mang theo một nhóm lính được trang bị vũ khí tối tân.
“Chúng tăng viện!” Một thành viên hét lớn.
Minh Hà cắn chặt răng, nhận ra tình thế đã trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết.
“Rút lui! Mọi người rút lui ngay lập tức!” Cô ra lệnh, ánh mắt quét nhanh để tìm đường thoát.
Nhưng trước khi cả đội kịp rút lui, một giọng nói trầm thấp vang lên qua loa phát thanh:
“Không ai được rời khỏi đây”
Ánh đèn sáng rực chiếu thẳng xuống khu vực trung tâm. Một người đàn ông cao lớn, gương mặt lạnh lùng bước ra từ chiếc xe tải dẫn đầu.
“Là hắn... kẻ đứng đầu tổ chức này, Minh Hà thì thầm, đôi mắt cô lóe lên tia căm phẫn.
Thẩm Dịch bước lên, ánh mắt đối diện thẳng với kẻ thù mới. “Vậy thì tốt. Chúng ta không cần phải tìm ngươi nữa.
Không khí như đông cứng lại khi người đàn ông đứng đầu tổ chức xuất hiện. Bộ vest chỉnh tề không che giấu được vẻ nguy hiểm toát ra từ hắn.
“Tất cả đều là kẻ thừa thãi, hắn nói, giọng điềm nhiên nhưng mang theo sát khí lạnh lẽo. “Các người nghĩ mình có thể chống lại ta sao?”
Minh Hà bước lên, ánh mắt sắc lạnh như dao: “Chúng ta không cần nghĩ. Chúng ta biết mình có thể.”
Thẩm Dịch lặng lẽ đứng bên cạnh cô, đôi mắt sắc bén không rời khỏi kẻ địch. Anh siết chặt khẩu súng trong tay, sẵn sàng cho mọi tình huống.
Người đàn ông giơ tay, ra hiệu. Lập tức, đám lính được trang bị vũ khí hạng nặng bao vây khu vực. Những khẩu súng trường nhằm thẳng vào đội của Minh Hà.
“Không ai được phép rời khỏi đây, hắn nhếch mép, ánh mắt lạnh lẽo quét qua từng người.
Minh Hà và Thẩm Dịch nhanh chóng trao đổi ánh mắt, hiểu rằng đây không chỉ là một cuộc đối đầu thông thường.
“Anh nghĩ sao?” Minh Hà khẽ hỏi.
“Chúng ta cần tạo khoảng trống để đội thoát ra, Thẩm Dịch trả lời. “Cô dẫn đội đi, tôi sẽ cầm chân bọn chúng”
“Không đời nào!” Minh Hà phản đối, giọng cô đầy quyết liệt. “Chúng ta cùng chiến đấu hoặc cùng chết, không có chuyện bỏ lại ai”
“Cô thật cứng đầu, Thẩm Dịch bật cười nhẹ, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên sự tôn trọng.
Cuộc chiến bùng nổ khi một tên lính bóp cò súng. Tiếng súng vang lên rền rĩ, ánh sáng từ các vụ nổ lóe lên giữa khói bụi dày đặc.
Minh Hà lao lên, di chuyển linh hoạt giữa các thùng hàng. Với khả năng chiến đấu vượt trội, cô nhanh chóng hạ gục hai tên lính chỉ trong vài giây.
Thẩm Dịch yểm trợ phía sau, nhằm bắn chính xác từng kẻ địch. Những phát súng của anh không hề chệch mục tiêu, khiến kẻ thù liên tục tổn thất lực lượng.
“Tuyệt lắm!” Minh Hà hét lên, vừa lao qua một góc khuất vừa quay lại nhìn anh.
“Đừng phân tâm!” Anh đáp, nụ cười nhạt lướt qua môi.
Trong khi đội của Minh Hà chiến đấu với đám lính, người đàn ông đứng đầu tổ chức tiến lại gần, khuôn mặt không hề nao núng.
“Thẩm Dịch, cuối cùng cũng gặp, hắn nói, giọng đầy mỉa mai. “Ngươi đã làm tổ chức của ta mất không ít thời gian.”
Thẩm Dịch bước ra khỏi chỗ nấp, đứng đối diện với hắn. “Vậy thì kết thúc nó đi."
Hắn nhếch mép cười, rút ra một khẩu súng lục và nhắm thẳng vào Thẩm Dịch. “Ngươi nghĩ mình có thể sống sót rời khỏi đây sao?”
Không chờ hắn ra tay, Thẩm Dịch lao thẳng tới, dùng một cú đá mạnh làm văng khẩu súng trên tay hắn. Hai người nhanh chóng lao vào cuộc đối đầu trực diện, những cú đấm và cú đá nhanh như chớp.
Trong lúc đó, Minh Hà nhận ra điều bất thường. Một vài thành viên trong đội của họ không tham gia chiến đấu mà lại lặng lẽ rời khỏi khu vực.
“Đứng lại!” Cô hét lớn, nhưng đã quá muộn.
Một tiếng nổ khác vang lên, lần này đến từ phía xe tải của tổ chức. Hạ Vũ, đứng từ xa, cầm trên tay bộ điều khiển và nở nụ cười gian xảo.
“Hạ Vũ, ngươi thật sự phản bội chúng ta!” Minh Hà hét lên, ánh mắt cô đầy lửa giận.
Hạ Vũ nhún vai, vẻ mặt không hề hối lỗi. “Tôi chỉ chọn phe thắng mà thôi. Các người đã thua ngay từ đầu.
Minh Hà nghiến răng, nhưng không để cơn giận lấn át. Cô quay sang hét lớn với đội: “Rút lui! Tất cả rút lui ngay!”
Thẩm Dịch, sau khi hạ gục tên cầm đầu, lao về phía Minh Hà, đôi mắt ánh lên sự lo lắng.
“Đi mau, tôi sẽ chặn phía sau!” Anh ra lệnh.
“Không! Tôi sẽ không để anh ở lại!” Minh Hà kiên quyết.
“Cô cần sống để tiếp tục chiến đấu, Thẩm Dịch nói, giọng anh đầy thuyết phục. “Đi ngay!”
Cả đội chạy nhanh qua lối thoát hiểm, để lại Thẩm Dịch một mình cầm cự. Tiếng súng vẫn vang lên dữ dội, nhưng Minh Hà biết họ không còn lựa chọn nào khác.
Khi đến được khu vực an toàn, cô quay lại nhìn, lòng thắt lại khi nghĩ đến
Thẩm Dịch.
“Anh phải sống” cô thì thầm, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm.