Ngay sau khi Lý Thành tiết lộ thông tin, Minh Hà nhanh chóng gửi tín hiệu cho đội ngũ bên ngoài. Một kế hoạch truy vết ngay lập tức được triển khai.
“Chúng ta cần xử lý hắn,” Minh Hà nói khẽ, ánh mắt sắc lạnh lướt qua Lý Thành.
Thẩm Dịch ngăn cô lại, giọng anh trầm ổn nhưng đầy uy quyền: “Không. Hắn vẫn còn giá trị. Nếu giết hắn bây giờ, chúng ta sẽ mất đi một con mồi quan trọng. Hơn nữa, tôi tin hắn sẽ tự động dẫn chúng ta đến nơi cần đến.
Lý Thành sợ hãi, nhìn hai người trước mặt như đang đối diện tử thần. “Tôi... tôi đã nói tất cả những gì tôi biết! Đừng giết tôi!”
“Câm miệng!” Minh Hà nghiến răng. “Nếu ông không giữ lời, ông sẽ không thoát được đâu”
Thẩm Dịch vỗ nhẹ lên vai cô, như một cách trấn an. “Đi thôi. Hắn sẽ không dám phản bội lần nữa.”
Rời khỏi sòng bạc, Minh Hà và Thẩm Dịch trở lại căn cứ. Những thông tin thu thập được từ Lý Thành lập tức được đưa vào hệ thống phân tích.
“Lý Thành nói phi vụ lớn sắp diễn ra, nhưng không tiết lộ thời gian và địa điểm Minh Hà gõ nhịp lên bàn, suy nghĩ. “Chúng ta cần một bước đi tiếp theo.
Thẩm Dịch lặng lẽ quan sát màn hình, nơi hiển thị các mối liên kết của tổ chức. Anh chỉ vào một điểm trên bản đồ. “Nơi này. Đây là trung tâm phân phối hàng hóa ngầm của chúng. Nếu chúng ta đột kích, có thể tìm được thêm manh mối.”
Minh Hà gật đầu, nhưng vẫn có chút do dự. “Điều này quá nguy hiểm. Nếu không chuẩn bị kỹ, cả đội có thể bị tổ chức phản công”
“Chúng ta không có lựa chọn khác, Thẩm Dịch nói, ánh mắt anh kiên định. “Càng kéo dài, chúng càng có thời gian để xóa sạch dấu vết.”
Minh Hà thở dài, nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Cô bắt đầu phân công nhiệm vụ cho từng thành viên trong đội, đảm bảo mọi người đều biết rõ vai trò của mình.
Khu trung tâm phân phối hàng hóa là một nhà kho rộng lớn, nằm biệt lập ở ngoại ô thành phố. Ánh đèn le lói từ những ngọn đèn cũ kỹ tạo nên bầu không khí u ám.
Minh Hà và Thẩm Dịch dẫn đầu đội ngũ, từng bước lặng lẽ tiến vào khu vực. Họ đã nhận được thông tin rằng lỗ hàng sắp tới có thể chứa bằng chứng quan trọng, liên quan đến tổ chức đứng sau Hạ Vũ.
“Đi theo tôi,” Minh Hà ra hiệu, ánh mắt cô không rời khỏi mục tiêu trước mặt.
Trong khi cả đội di chuyển, một âm thanh lạ vang lên từ phía bên trái. Minh Hà lập tức giơ tay ra hiệu dừng lại.
“Có gì đó không ổn, cô nói nhỏ.
Thẩm Dịch nhìn quanh, ánh mắt sắc bén. “Chúng ta bị phát hiện rồi.”
Lời anh vừa dứt, tiếng súng vang lên chát chúa. Cả khu vực lập tức trở thành chiến trường.
“Bảo vệ hàng hóa!” Một giọng hét vang lên từ phía bên kia. Đó là bọn lính canh của tổ chức.
Minh Hà và Thẩm Dịch ngay lập tức nấp sau các thùng hàng, ra lệnh cho đội ngũ triển khai chiến thuật. Tiếng súng và tiếng la hét vang vọng khắp nơi.
Trong lúc hỗn loạn, Minh Hà nhìn thấy một bóng người quen thuộc – Hạ Vũ.
“Hắn ta ở đây!” Minh Hà hét lên, chỉ tay về phía Hạ Vũ, người đang cố gắng rời khỏi khu vực.
Thẩm Dịch lập tức lao theo, trong khi Minh Hà tiếp tục chỉ huy đội ngũ cầm cự.
Ở một góc khuất của nhà kho, Thẩm Dịch cuối cùng cũng chặn được Hạ Vũ.
“Cậu thật sự khiến tôi thất vọng” Thẩm Dịch nói, giọng anh đầy lạnh lẽo.
Hạ Vũ không đáp, ánh mắt hắn đầy thách thức. “Anh không hiểu gì cả. Tôi chỉ làm những gì mình phải làm để sống sót.”
“Phản bội bạn bè cũng là cách sống sót sao?” Thẩm Dịch nghiến răng. “Cậu đã từng là một phần quan trọng trong đội ngũ của chúng tôi. Nhưng giờ đây, cậu chỉ là một con tốt thí
Hạ Vũ cười nhạt. “Anh nghĩ anh có thể đánh bại tổ chức này sao? Anh không biết mình đang đối đầu với thứ gì đâu.”
“Có thể,” Thẩm Dịch nói, giọng anh trầm ổn nhưng đầy uy quyền. “Nhưng tôi sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương những người tôi yêu quý. Kể cả cậu.”
Hạ Vũ khựng lại, ánh mắt lóe lên sự dao động. Nhưng trước khi hắn kịp đáp, một tiếng nổ lớn vang lên từ phía nhà kho, khiến cả khu vực rung chuyển.
“Minh Hà!” Thẩm Dịch hét lên, lập tức lao về phía khu vực phát ra tiếng nổ.