Sắc mặt Tưởng Na Na thay đổi rõ rệt, cô ta nhanh chóng bước tới đỡ Viên Thiệu Cường lên.
“Tổng giám đốc Viên không sao chứ?”
“Cút!”
Viên Thiệu Cường đẩy mạnh Tưởng Na Na xuống đất.
Tưởng Na Na kêu lên một tiếng vì đau đớn, nhưng cô ta vẫn đứng dậy, bày ra bộ lấy lòng tiến về phía Viên Thiệu Cường để kiểm tra vết thương của hắn.
Sau đó, Tưởng Na Na bước đến chỗ Tần Lâm, chỉ vào anh và mắng.
“Mẹ kiếp, anh có điên không! Anh dám ra tay với tổng giám đốc Viên ư! Anh xem nếu tôi không dạy dỗ anh...”
Nói xong, Tưởng Na Na đưa tay lên định tát về phía anh.
Tuy nhiên khi tay Tưởng Na Na vừa đưa lên thì một cái bạt tai của Tần Lâm đã ập đến.
‘Bốp’ một tiếng!
Một cái tát thẳng vào mặt của Tưởng Na Na, trực tiếp làm cho miệng cô ta tóe máu.
“Tôi nhịn cô lâu rồi đó”.
Cái tát này suýt chút nữa làm cho Tưởng Na Na ngất đi.
Viên Thiệu Cường nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
“A lô! Tôi là Viên Thiệu Cường, tôi đang ở karaoke Đế Hào, mau gọi người đến!”
Tần Lâm cũng không buồn cản hắn, cái loại người ỷ có chút quyền lực lại đi ức hϊế͙p͙ người khác, Tần Lâm cứ để hắn gọi người chống lưng đến rồi đánh luôn một thể, sẵn tiện trừ hậu hoạ về sau.
Tưởng Na Na ngồi dưới đất, cũng không dám la lên, cái tát của Tần Lâm thực sự khiến cho cô ta sợ hãi, nếu như còn tiếp tục dùng lực nữa thì mặt cô ta sẽ bị biến dạng mất.
Nhưng Tưởng Na Na vẫn thấp giọng nói: “Tổng giám đốc Viên chính là nhân vật lớn ở tỉnh lỵ, nếu như anh quá kϊƈɦ động thì không chỉ mỗi mình anh chịu thiệt, mà còn có cả Chúc Linh Linh nữa đấy!”
Chúc Linh Linh cau mày, cảm thấy mọi chuyện cũng không hề đơn giản, nhưng cô vẫn đứng sau lưng Tần Lâm, quyết không nhượng bộ.
“Cùng lắm thì cùng nhau đền tiền thôi”.
Tần Lâm ra tay cũng là vì cô, đương nhiên Chúc Linh Linh biết phân biệt tốt xấu.
Tưởng Na Na hừ lạnh một tiếng: “Đền tiền? Cậu xem một ông chủ lớn như thế này sẽ thiếu tiền sao? Linh Linh, cậu đừng ngu ngốc nữa, cậu nhanh chóng đồng ý ngủ với tổng giám đốc Viên mấy hôm đi, nói không chừng tổng giám đốc Viên có thể bỏ qua cho chúng ta đấy, nếu như tổng giám đốc Viên nhìn trúng tớ thì tớ đã cặp với anh ấy lâu rồi...”
Chúc Linh Linh cạn lời: “Cậu im miệng đi! Tưởng Na Na, sau này tớ sẽ không có một người bạn như cậu nữa!”
Tưởng Na Na sững ra một lúc, tức đến mức không nói nên lời.
“Được lắm! Chúc Linh Linh, tớ vì cậu nhưng cậu lại không biết điều! Vậy thì để xem các người xử lý như thế nào!”
Lần này Tưởng Na Na hoàn toàn đứng về phía Viên Thiệu Cường, sau khi cô ta đỡ tổng giám đốc Viên đứng dậy, hai người ngồi trêи sô pha gọi người đến.
Người của tổng giám đốc Viên còn chưa kịp tới, đột nhiên cửa của quán karaoke bị đẩy ra.
Một người đàn ông trung niên đeo kính đi vào, cau mày hỏi.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Giọng nói của người đàn ông vang vọng, vô cùng có khí phách bề trêи, ông ta nhìn thấy cảnh tượng như vậy nhưng không chút nào hoảng sợ, vừa nhìn là biết nhân vật lớn.
Nhìn thấy người đàn ông này, đột nhiên Tưởng Na Na trở nên vui mừng.
“Trần Đế Hào! Chủ tịch Trần!”
Vị này là chủ tịch Trần, ông chủ của karaoke Đế Hào.
Karaoke Đế Hào là một chuỗi karaoke ở các tỉnh, trụ sở chính tại tỉnh lỵ, Đông Hải chỉ có một chi nhánh duy nhất này, ngành này vô cùng lớn và có vị trí rất quan trọng.
Thời buổi này có chút quan hệ mới có thể mở được quán karaoke.
Trần Đế Hào này cũng coi như là một nhân vật máu mặt ở tỉnh lỵ, là loại người mà bước một bước cũng có thể làm chấn động mọi thứ.
Tưởng Na Na kϊƈɦ động đứng lên, chỉ vào Tần Lâm và nói.
“Chủ tịch Trần, là anh ta, anh ta là người ra tay đánh tổng giám đốc Viên ở đây!”
Trần Đế Hào cau mày, lạnh lùng nhìn Tần Lâm: “Dám làm xằng ở karaoke Đế Vương này à, không muốn sống nữa sao?”
Bình thường Trần Đế Hào không ở quán karaoke, ông ta thường sẽ ở tỉnh lỵ.
Ngay cả nhân viên và quản lý của quán cũng không thường xuyên nhìn thấy ông ta.
Không ngờ hôm nay lại có thể gặp được Trần Đế Hào, vừa hay lại có thể gặp ông ta ở đây, thật trùng hợp làm sao.
Dám làm loạn ở địa bàn của Trần Đế Hào, Tần Lâm coi như xong đời rồi, không cần tổng giám đốc Viên phải ra tay nữa!
Tần Lâm lạnh lùng nhìn Trần Đế Hào nhưng không thèm lên tiếng, trong mắt anh lộ ra vẻ khinh miệt.
Sắc mặt Trần Đế Hào trầm xuống, lạnh lùng nói.
“Tao nói chuyện với mày, không nghe thấy sao! Dám ở địa bàn của tao ngông cuồng à? Tự động chặt tay của mình đi, tao sẽ để cho mày sống!”
Mặc dù Trần Đế Hào là một doanh nhân, nhưng ông ta cũng xuất thân từ những nơi chợ búa, đương nhiên ông ta cũng sẽ không lịch sự với những kẻ muốn gây rối.
Trần Đế Hào vừa nói xong, Tần Lâm liền cười khẩy.
“Chặt một cánh tay? Ông có bản lĩnh đó sao?”
Trần Đế Hào nheo mắt lại, trêи mặt lộ ra vẻ giễu cợt: “Thằng nhóc, còn không xem xem đây là địa bàn của ai, lại dám nói năng với tao như vậy, mày là người đầu tiên ở Đông Hải đấy!”
Tần Lâm cười nhạt: “Khẩu khí cũng lớn đấy, ở Đông Hải thì ông là cái thá gì chứ?”
Lời nói của Tần Lâm lập tức khiến cho tất cả mọi người biến sắc.
Tưởng Na Na đột nhiên kϊƈɦ động, sau đó chỉ vào Tần Lâm và nói.
“Anh thật sự muốn chết đấy à, đắc tội với tổng giám đốc Viên, bây giờ lại còn đắc tội chủ tịch Trần! Chủ tịch Trần chỉ cần động nhẹ đầu ngón tay cũng đủ đè bẹp anh rồi! Anh là cái thá gì chứ!”
Trần Đế Hào lấy ra một con dao găm, ông ta sống trong giang hồ bao nhiêu năm nay, căn bản đã không mang súng nữa rồi, bởi vì bên ngoài thường có rất ít người dám coi thường ông ta.
Ngay cả khi trong tay ông ta chỉ có một con dao, nhưng cũng chẳng ai dám xem thường.
Năm đó cái tên ‘Phản thủ đao’ lừng lẫy trong giang hồ, Trần Đế Hào xuất thân là một người lính, vô cùng mạnh mẽ, chỉ với một con dao găm tung hoành ngang dọc mới có thể trở thành một Trần Đế Hào như ngày hôm nay.
Người thật sự đã từng lăn lộn thì cho dù có ra tay cũng không chút khϊế͙p͙ sợ.
Trần Đế Hào dùng con dao lập tức đâm vụt về phía Tần Lâm, đúng là cao thủ, chiêu nào cũng gây chí mạng.
Chỉ là những kĩ năng này trong mắt Tần Lâm cũng giống hệt mấy thứ đồ trẻ con mà thôi.
Vẻ dữ tợn của Trần Đế Hào khiến cho Tần Lâm có chút ngán ngẩm, mới nói được mấy câu đã muốn giết người rồi, cũng không thèm hỏi nguyên nhân, ông ta quả thật đã quá tự cho mình là đúng rồi.
Nghĩ mình là ông chủ lớn nên có thể một tay che trời à?
Lúc Trần Đế Hào phất tay qua, Tần Lâm nhanh chóng nắm chặt lấy cổ tay của ông ta rồi bóp thật mạnh.
“A!”
Chịu một cơn đau như trời giáng, Trần Đế Hào lập tức buông ra, con dao liền rơi khỏi.
Tần Lâm ngay lập tức giữ chặt, đè tay Trần Đế Hào áp xuống bàn, sau đó dùng dao đâm xuống.
“Phập!”
Trần Đế Hào kêu la thảm thiết, con dao xuyên thẳng qua mu côn tay của ông ta và đâm thẳng vào bàn trà bằng kính.
Do tốc độ quá nhanh và lực quá mạnh, con dao đã đâm thẳng vào tấm kính, nhưng mặt kính của bàn trà lại không hề có bất kì vết nứt nào.
Trần Đế Hào trực tiếp quỳ trêи mặt đất, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy.
Ông ta nghiến chặt răng, nói với vẻ mặt dữ tợn.
“Mày muốn chết à!”
Nhìn thấy Trần Đế Hào bị Tần Lâm đánh, tất cả mọi người đều ngẩn ra, Tưởng Na Na trợn tròn hai mắt, vẻ mặt không thể nào tin được.
“Họ Tần kia! Mày xong đời rồi, lần này mày toi chắc rồi!”
Sau khi tiếng hét Trần Đế Hào vang lên, ngay lập tức bên ngoài có nhiều người vây quanh anh.