Chúc Linh Linh chẳng hề quan tâm: "Có gì bất tiện đâu, bàn chuyện làm ăn thôi mà, hẹn ở đâu vậy?"
Tưởng Na Na bất đắc dĩ: "Karaoke Đế Hào".
Chúc Linh Linh nhíu mày: "Sao lại hẹn ở chỗ đấy?"
Tưởng Na Na nói: "Cũng đâu có cách khác, người ta là ông chủ lớn thích chỗ như vậy, cậu cố nhịn chút nhé".
Chẳng mấy chốc, ba người đã đến quán karaoke Đế Hào, đi đến phòng riêng tổng thống cao cấp nhất, vừa đẩy cửa ra, bên trong phòng có nhiều cô gái đang ngồi.
Cô nào cô nấy đều ăn mặc cũn cỡn, đi giày cao gót, vô cùng gợi cảm, chân vừa dài vừa thon, kϊƈɦ thích mắt người nhìn.
Tổng giám đốc Viên ngồi ở giữa, trái phải mỗi bên ôm một cô, đang nghe mấy em gái hát.
Ba người đi vào trong, em gái kia vội vàng dừng nhạc, tổng giám đốc Viên nhìn Chúc Linh Linh, mắt lóe sáng như đèn pha, thả hai cô gái ở hai tay ra, châm một điếu thuốc, nở nụ cười.
"Đây là chủ tịch Chúc muốn mượn tiền tôi hả?"
Tưởng Na Na gật đầu: "Đúng, Y dược Văn Hòa rất có tiếng ở Đông Hải, đây là chủ tịch Chúc, Chúc Linh Linh, còn đây là tổng giám đốc Viên, Viên Thiệu Cường".
"Xin chào tổng giám đốc Viên".
"Xin chào, xin chào, chủ tịch Chúc xinh đẹp thật!"
Nhìn thấy Chúc Linh Linh, lại nhìn mấy cô gái bên cạnh, lập tức thấy mấy cô này tầm thường quá: "Được rồi, mấy người ra ngoài đi".
Mấy cô gái ảm đạm thất sắc cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đi ra ngoài.
Sau khi bọn họ rời đi, Viên Thiệu Cường cười hi hi, vỗ vỗ vào vị trí ngay bên cạnh.
"Nào, mời chủ tịch Chúc ngồi".
Chúc Linh Linh mặc dù không thích kiểu này nhưng vì bàn công việc nên cũng ngồi xuống.
"Tổng giám đốc Viên, công ty của chúng tôi vì lô hàng xuất khẩu bị giữ ở hải quan..."
Không đợi Chúc Linh Linh nói hết, Viên Thiệu Cường đã ngắt lời cô: "Đừng gấp, chúng ta bàn chuyện công việc sau cũng được, chủ tịch Chúc có thích hát không? Nào đến hát một bài cho tôi nghe".
Chúc Linh Linh lắc đầu, cô không biết hát, cũng không muốn hát.
Tưởng Na Na cười he he nói: "Anh Viên, để em hát một bài cho mọi người nghe, hai người cứ nói chuyện đi nhé".
"Được, vậy em hát đi".
Tưởng Na Na cầm mic lên, chọn một bài bắt đầu hát.
Viên Thiệu Cường cầm một chai bia lên, đặt trước mặt Chúc Linh Linh.
"Chủ tịch Chúc, bàn chuyện làm ăn thì đừng lo lắng vậy, uống một chai đi, tôi kính cô trước".
Nói xong, Viên Thiệu Cường liền bưng chai bialên đổ hết vào miệng, mấy giây sau đã tu hết chai bia.
Chúc Linh Linh do dự một chút, bưng chai bia lên, dù sao bàn chuyện làm ăn, uống rượu là chuyện bình thường, có điều bình thường đều là trêи bàn rượu, Chúc Linh Linh là nữ chủ tịch, thực ra tửu lượng cũng không tồi.
Nhưng uống bia bàn chuyện công việc ở quán karaoke thì kỳ quá.
Chúc Linh Linh uống mấy hớp, đặt chai bia xuống, bắt đầu đi vào chủ đề chính.
"Tổng giám đốc Viên, công ty của chúng tôi đang cần một trăm triệu tiền vốn, cần ngay trong vòng một tuần, bên ngân hàng yêu cầu phải nộp đơn trước nửa tháng, vậy nên tôi mới tìm anh để giúp đỡ, chắc anh cũng điều tra qua công ty của chúng tôi rồi, vô cùng đáng tin cậy, sản phẩm của chúng tôi cũng rất tốt".
Viên Thiệu Cường lôi điện thoại ra, gọi mấy cuộc điện thoại, bảo trợ lý thư ký điều tra một chút.
Bây giờ Y dược Văn Hòa rất lớn mạnh, không chỉ ở Đông Hải mà còn là trêи toàn quốc, đặc biệt là sản phẩm Đường Thần số 2, bán rất chạy ở nước ngoài.
Viên Thiệu Cường gật đầu: "Không tồi, quý công ty thực sự rất có danh tiếng, cho mượn chút tiền cũng không thành vấn đề".
"Một trăm triệu, dùng trong hai mươi ngày, phí qua cầu là ba mươi triệu, có điều với thân phận của chủ tịch Chúc, tôi có thể không lấy phí qua cầu, có điều trong hai mươi ngày này, tôi gọi là cô phải đến".
Chúc Linh Linh nhíu mày, ba mươi triệu tiền phí qua cầu thực sự không rẻ.
Có điều nếu vay vốn từ công ty khác, cơ bản cũng có giá này, bảo là lãi suất cao thì cũng không hẳn.
May mà Chúc Linh Linh chỉ mượn có hai mươi ngày, lãi suất thế này là ok lắm rồi.
"Tổng giám đốc Viên, gọi là đến ý anh là gì?"
Viên Thiệu Cường cười nhạt: "Sao nào, nghe không hiểu sao? Ý là tôi không cần phí qua cầu trong hai mươi ngày này, nhưng trong thời gian vay tiền, chỉ cần tôi muốn chơi gái, tôi gọi là cô phải ngoan ngoãn đến để tôi chơi, tôi nói đã đủ thẳng thắng chưa?"
Mặt Chúc Linh Linh lập tức biến sắc, cô đập bàn.
"Tổng giám đốc Viên! Xin anh có tự trọng một chút!"
Thấy Chúc Linh Linh nổi giận đến vậy, Viên Thiệu Cường liền nhíu mày.
"Cô giả bộ cái gì, chẳng nhẽ trước khi đến mượn tiền chưa nói rõ với cô sao? Cô cho rằng tiền của ông đây là lá trêи cây à? Mượn một trăm triệu, lợi tức ba mươi triệu, ngủ với tôi vài ngày mà thôi, cô còn nghĩ mình hàng cao cấp à?"
Mặt Chúc Linh Linh tái mét, nắm chặt nắm đấm, tức đến mức toàn thân run rẩy.
Nhìn Tưởng Na Na, tức đến mức muốn chết luôn.
Tưởng Na Na có hơi ngượng ngùng, lúc trước cô ta không hề nói thật với Chúc Linh Linh, cho rằng nói bóng nói gió là cô tự khắc hiểu.
Tưởng Na Na vội vàng hạ mic xuống, đến trước mặt Chúc Linh Linh.
"Linh Linh! Cậu làm gì vậy, tổng giám đốc Viên cho cậu cơ hội, không thì cậu lấy đâu ra được một trăm triệu, hơn nữa tổng giám đốc Viên không cần lợi tức, ba chục triệu, hai mươi ngày thôi mà, nhịn chút là được".
Chúc Linh Linh nghe thấy câu này, suýt nữa tức đến mức mắng người.
"Tưởng Na Na! Cậu nghĩ tớ là ai, cậu nghĩ tớ sẵn sàng bán thân để làm vậy à!"
Tưởng Na Na cũng không biết nói gì: "Tớ không nói thế, tớ chỉ cảm thấy tổng giám đốc Viên cũng oke mà, nên muốn làm mối cho hai người! Tổng giám đốc Viên là ông chủ lớn, cậu có ông chủ lớn như vậy để chống lưng, sau này cần gì đau đầu vì tiền nữa?"
Chúc Linh Linh thực sự không biết nên nói gì, cô ấy coi Tưởng Na Na là bạn tốt, không ngờ Tưởng Na Na lại lừa cô, ra nước ngoài mấy năm, tam quan sao lại thay đổi thế này?
"Na Na, không cần, tớ không mượn tiền nữa, tớ đi đây".
Chúc Linh Linh thực sự không chịu được nữa, chuẩn bị rời đi.
"Chủ tịch Chúc, mất công hẹn tôi đến đây, kết quả cô nói không mượn là không mượn à? Cô coi tôi là thằng hề, muốn chơi tôi hả?"
Chúc Linh Linh nhíu mày, cảm thấy vô cùng phản cảm với người đàn ông trước mắt.
"Vậy anh muốn thế nào?"
Viên Thiệu Cường lạnh lùng hừ một tiếng: "Vì cô mà lúc nãy tôi đuổi hết mấy cô gái ra ngoài, cô lên giường với tôi một lần, tôi sẽ bỏ qua chuyện này".
"Anh có mà nằm mơ!", Chúc Linh Linh nổi giận đùng đùng.
Viên Thiệu Cường lạnh lùng hừ một tiếng: "Đây không phải điều mà cô có thể quyết định".
Nói xong, Viên Thiệu Cường cởi áo ra, lộ ra cơ thể toàn thịt, sau đó duỗi tay ra muốn sờ soạn cơ thể Chúc Linh Linh.
Tần Lâm đột nhiên đá một cước.
Bốp một tiếng!
Cước này của Tần Lâm đạp ngay vào cái bụng to của Viên Thiệu Cường béo ú, bởi vì không mặc áo, nên có thể thấy rõ uy lực của cú đá, lộ rõ trêи bụng hắn.
Viên Thiệu Cường bay ra, đập mạnh lên bàn trà bằng thủy tinh, khiến cho bàn trà vỡ vụn, sau lưng đầy máu, tất cả đều là vết thủy tinh cứa vào.
Viên Thiệu Cường đỏ bừng mặt, giãy giụa như con sâu béo trêи mặt đất, cố mãi mới đứng dậy được.
"Mẹ kiếp, mày dám đá tao, mày muốn chết phải không, tao sẽ cho mày chết, cho mày chết!"