Sáng hôm sau, Ernessa ngồi ở trên giường hai mắt mông lung một tay dụi dụi con mắt một tay che miệng ngáp ngắn ngáp dài.
“Chị Ertish, sao lại gọi sớm như vậy? Em chưa ngủ được bao nhiêu.”
Ertish nhìn một mặt còn buồn ngủ em gái, bình tĩnh hỏi lại: “Sớm? Nhìn lại ngoài cửa sổ đi, đã gần trưa rồi. Không phải em muốn đi mua đồng hồ sao? Hôm qua Jovie đã nói Qiu chỉ bày bán buổi sáng thôi, nếu em vẫn còn ngồi ì trên giường không mau mau dậy vệ sinh cá nhân cũng không kịp rồi.”
Ernessa nghe thế cũng không mấy hoảng hốt, chậm rãi nằm lại xuống giường miệng mơ hồ nói:
“Không được không dậy được! Tối qua ăn xong đã khuya, về đến đây còn phải vệ sinh cá nhân một hồi.
Nếu không phải ngày hôm qua bôn ba quá mệt mỏi, em nằm một chút liền ngủ nói không chừng em còn phải lạ giường trăn trở một hai giờ nữa đây.
Còn chuyện mua đồng hồ không phải hôm nay thì ngày mai cần nhất thiết gì phải gấp gáp.”
Ertish nghe thấy vậy cũng thở dài đồng ý nói: “Được rồi, ngày hôm qua đi đường đối với em đúng là có hơi quá sức, em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, dưới bếp chị có để một ổ bánh mì nướng em dậy đói thì cứ ăn, chị đi tới hội đây, nếu thuận lợi chiều sẽ về.”
Nói rồi Ertish cũng quay người rời khỏi phòng.
Ernessa nằm trên giường nghe được cánh cửa đóng lại, tiếng bước chân từ từ đi xa bắt đầu cười khúc khích.
Tốt lắm! Chiều nay Hitt bọn người sẽ rời đi, nàng chỉ cần ở ì chỗ này để chị Ertish không quan tâm đến việc này thì nàng sẽ thành công ở lại chỗ này với chị Ertish.
Ernessa gật gù cái đầu nhỏ ngây thơ mà nghĩ đến hoàn toàn không biết trên mặt Ertish từ lâu đã hiện lên không biết mỉm cười.
…
“A a a a a, tại sao lại như vậy?”
Trên đường phố, một thiếu nữ đang vò đầu bứt tai bất mãn nói.
“Tại sao việc gì?” Ở phía trước, một giọng nói thanh âm chứa ý cười vang lên.
“Còn việc gì nữa, không phải Jovie đều nói người luyện kim thuật sư kia chỉ bày bán buổi sáng thôi sao? Tại sao bây giờ chị lại dắt em đi mua đồ?” Ernessa bất mãn đối với Ertish nói.
“Đúng là như thế thật, thế nhưng chị chưa nói với em là chị biết nhà của Qiu ở đâu sao?” Ertish quay đầu lại nhìn Ernessa, trong con ngươi xanh thẳm đều là vui vẻ ý cười.
“Dẫu, … dẫu có biết cũng không nên tới đột ngột như thế đi. Lỡ như, … lỡ như người ta còn ngủ trưa làm sao bây giờ? Sẽ rất thất lễ lắm đi!” Ernessa có chút u oán nói.
Ertish cười: “Được rồi, đừng tưởng chị không biết ý định nhỏ nhặt của em. Nói rõ cho em biết, muốn ở lại đây là không được phép! Chị đã bảo Hitt trì hoãn một chút, sau khi em từ chỗ Qiu về sẽ khởi hành. Nếu muốn ở đây chơi thì chính mình đi nói với mẹ đi.”
“Không phải viết một lá thư để Hitt đưa về là được rồi sao?” Ernessa có chút trốn tránh nhỏ giọng nói.
“Không được.” Ertish chậm rãi lắc đầu, “Muốn gì thì tự thân vận động. Ernessa, hơn hai tháng nữa em sẽ đi học viện hoàng gia rồi, nơi đó đâu đâu cũng là con em quý tộc, không chỉ có mình em là con nhà bá tước, còn có công tước, hoàng tử, công chúa, Trừ sẽ không ai nhường nhịn em đâu.”
“Vâng, em đã biết.” Ernessa có chút ủ rũ nói, chợt nàng đột nhiên nhớ đến điều gì, nghi hoặc hỏi: “A? Không phải trong lâu đài có giáo viên riêng sao, hoàng tử và công chúa lại còn phải tới học viện đi học?”
“Tất nhiên là bọn họ không đến trường để đi học. Họ đến trường là xem nơi đó như một nơi để giao lưu tìm kiếm ủng hộ của các quý tộc sau lưng mỗi học viên hoặc chiêu mộ nhân tài có tiềm năng để theo bên người phụ tá bọn họ.”
Nghe Ertish giảng giải, Ernessa như có điều suy nghĩ nói: “Vậy em cũng có thể noi gương tại học viện giao hảo mở rộng nhân mạch cho tương lai.”
“Chính xác!” Ertish tán thành nhìn em gái một chút, “Không hỗ là nữ bá tước tương lai.”
Đưa Ernessa một lời khen ngợi sau đó lại nghiêm sắc mặt lại, nói: “Nhưng trước tiên phải cam đoan thành tích học tập, những thứ khác chỉ là kèm theo. Khi em mạnh mẽ, tự khắc sẽ có người khâm phục đi theo!”
Ertish chân thành giảng giải, phải biết nơi này là thế giới của kỵ sĩ và ma thuật, mẹ của bọn họ không phải là người bình thường, không có thực lực cái danh bá tước kế thừa từ cha đã có thể không giữ được.
Trên đường vừa đi vừa nói thời gian chẳng mấy chốc hai chị em đã đến chỗ của Qiu.
Cốc cốc cốc!
“Qiu, có ở nhà không?” Đứng trước gõ cửa hồi lâu cũng không thấy ai đáp lời, Ertish cất giọng hô lên.
“Đến liền đây!”
Có tiếng hô đáp lại, đợi một hồi tiếng bước chân dần lớn lên. Lạch cạch một tiếng, cửa mở ra.
“Xin thứ lỗi, sân sau có hơi ồn ào tôi không nghe được tiếng gõ cửa.” Qiu mở cửa vội vàng xin lỗi, đợi nhìn đến thăm là ai vui vẻ nói: “Là Ertish sao? Đã lâu không gặp.”
“Là đã lâu không gặp.” Ertish gật đầu chào hỏi bắt đầu giới thiệu bên người em gái.
“Đừng đứng trước cửa nói chuyện, xin mời vào nhà trước đi.” Qiu gật gật đầu xem như chào hỏi, mở rộng cửa mời hai người đi vào.
Dẫn hai người đến phòng khách, Qiu rót hai ly nước lọc để lên bàn ngượng ngùng cười nói: “Nhà chỉ có nước lọc, có thể chứ?”
“Không sao, tôi không kén chọn.” Ertish bình tĩnh đáp.
Một bên khác Ernessa lại có chút tò mò hỏi: “Không phải anh là người sáng tạo ra đá bào sao, ở nhà lại không có?”
Qiu có chút sững sờ nói: “Có là có nhưng sẽ chuẩn bị hơi lâu, không thích hợp để chiêu đãi, cũng không thể để khách đến thăm ngồi đợi lâu đi?”
“Không sao, tôi không ngại.” Ernessa hai mắt sáng lên nói.
“Ernessa, không nên làm phiền người khác.” Ertish đưa mắt mịt mờ cảnh cáo em gái mình chớ có ý nghĩ nghịch ngợm.
“Không sao, tôi không phiền.” Qiu cũng không ngại lắc lắc đầu, quay người đi vào nhà bếp lấy ra máy xay và đá lạnh bắt đầu xay.
“Khoan đã, tại sao máy xay của anh không giống với trong nhà tôi?” Tò mò đi theo Ernessa nhìn thấy máy xay Qiu lấy ra cũng bất ngờ hỏi.
“Cái này sao? Chỉ là thêm chút trang trí thôi thực ra bên trong không khác gì cả.” Qiu giơ lên trên tay máy xay, nói.
Ertish đang ngồi nghe tiếng hô cũng tò mò đi tới, chỉ thấy ngoại hình là một cái béo ụt ịt sinh vật, hai mắt to tròn, nho nhỏ mỏ chim vàng, vỏ ngoài màu xanh đen bụng màu trắng khoét một khoảng trống, trong đó để một cái chén hiển nhiên là nơi để hứng đá bào.
Không sai, đây chính là chim cánh cụt. Qiu cảm thấy thêm xác ngoài còn có thể làm một vật trang trí nên tạo cho mình một cái, đây cũng là cảm hứng từ lúc thiết kế các kiểu đồng hồ.
Ban đầu cậu cũng dự định bán ra nhưng theo điều tra thị trường cũng không ai có hứng thú. Khác biệt với đồng hồ có thể đeo bên người xem như trang sức cần ngoại hình độc đáo đẹp đẽ, các chủ quán ăn cũng không cần thiết điều này nên cậu cũng đành từ bỏ làm cho chính mình một cái là đủ rồi.
Qiu thấy hai chị em đi tới cũng tháo xác ngoài ra bày tỏ cho hai người xác nhận lời mình nói là chân thật sau đó lắp lại bắt đầu xay đá bào.
“Thật thú vị, tôi cũng muốn mua một cái.” Ernessa không chút do dự nói.
Qiu thấy có người muốn mua cũng không từ chối.
“Được thôi, 2 medal, em muốn kiểu dáng gì?”
“Còn có thể chọn kiểu dáng?” Ernessa vui vẻ hỏi lại.
Qiu không nói gì gật gật đầu đưa ra trong tay máy xay ra hiệu Ernessa tự mình làm sau đó xoay người đi lên lầu.
Lúc đi xuống, trong tay Qiu đã cầm một quyển vở. Đây là bản phác thảo của cậu, trong đó có các ý tưởng về ngoại hình của máy xay. Tuy không làm ra sản phẩm nhưng ý tưởng cậu vẫn ghi lại.