Ernessa hai ngày này đi đường đã quen thuộc, nàng đối với loại hành vi này của ba người cũng không bất ngờ mà quay sang hỏi Hitt: “Còn bao lâu nữa mới có thể đến nơi?”
“Nếu gấp rút lên đường thì chạng vạng tối sẽ đến nhưng mà …” Hitt dừng lại nhìn Ernessa một chút, muốn nói lại thôi, bắt đầu suy nghĩ cách ứng đối.
“Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?” Ernessa thấy anh đang nói thì dừng lại giữa chừng nghi hoặc hỏi.
“Thưa tiểu thư, nếu gấp rút lên đường sẽ bỏ qua rất nhiều phong cảnh thú vị bên đường đồng thời cũng sẽ không dừng lại nghỉ ngơi ăn bữa tối, không biết tiểu thư ý như thế nào?”
Ernessa chớp chớp mắt to quay sqang nhìn Ertish.
“Sao cũng được.” Thấy Ernessa quay đầu hỏi mình Ertish cũng không quan tâm đáp lại một câu.
Ernessa nghe vậy cũng bắt đầu xoắn xuýt lựa chọn.
Trầm ngâm hồi lâu chợt hai mắt sáng lên nói: “Gấp rút lên đường đi, ta đã ba ngày không ăn được điểm tâm ngọt rồi! Phong cảnh lúc trở về còn có thể nhìn sau.”
“Tuân lệnh, thưa tiểu thư.”
Dừng lại nghỉ ngơi chốc lát sau, đoàn xe rất nhanh lại khởi hành lên đường.
Xe ngựa lao nhanh bụi mù cuồn cuộn.
Đúng như dự đoán, đến chạng vạng tối, đóng vai xa phu Hitt đã xa xa thấy được ánh lửa của tháp canh gác.
Ra hiệu đoàn xe từ từ giảm tốc độ lái vào thị trấn, trong lúc Hitt dừng lại đăng ký kiểm tra, Ernessa sắc mặt tái nhợt được Ertish từ trên xe loạng choạng dìu đi xuống.
Nàng nhớ ra rồi!
Nàng có thể nhịn được đói bụng đến sáng hôm sau mới có thể bị phát hiện căn bản không phải là do ý chí và sức chịu đựng của nàng mà là do lúc ban đầu đi đường gập ghềnh điên đảo quá lợi hại dẫn đến đang trốn trong thùng đồ ăn nàng
vô tình đập đầu vào vách thùng mà choáng đầu ngất xỉu đi đến sáng hôm sau mới bị phát hiện tỉnh lại.
Ertish dìu Ernessa tránh xa đoàn người đi vào thị trấn ngồi xuống tảng đá bên đường gần đó, thủ vệ của thị trấn nhìn thấy Ertish cái này khuôn mặt quen thuộc cũng hiểu ý nhường đường cho qua.
Vuốt vuốt sau lưng Ernessa chờ nàng ổn định lại Ertish mới mở miệng hỏi thăm: “Còn ổn chứ, có cần gì không?”
“Không có gì, chỉ cần nghỉ ngơi một hồi là ổn.” Ernessa tay ôm gối tay chống đầu hai mắt vô thần đờ đẫn nói.
“Được rồi, sau đó Hitt sẽ tìm nhà trọ sắp xếp cho em ở lại sau đó chúng ta sẽ tập trung lại đi ăn.”
Ertish nhìn lại Ernessa, xác định nàng chỉ là đường xe mệt mỏi, không có vấn đề gì quá lớn xác thực chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được liền nói ra sắp xếp tiếp theo.
“Em ở nhà trọ? Còn chị thì sao?” Ernessa bén nhạy phát hiện ra ẩn ý trong câu nói của Ertish.
“Em quên rồi sao?”
“A?”
Nhìn Ernessa một mặt nghi hoặc nhìn mình, nhất định là đã quên đi! Nghĩ như vậy, Ertish đành phải giải thích: “Chị hoạt động như lính đánh thuê ở thị trấn này nên để cho thuận tiện chị đã mua một căn nhà ở chỗ này.”
“Oa thật sao? Vậy em cũng muốn một cái!”
Nhìn Ernessa hưng phấn như vậy Ertish cũng chỉ xoa xoa đầu nàng nói một câu: “Em không cần mua, trước sau gì nơi đây tất cả đều là do em cai trị.”
“Vậy em cũng không muốn ở nhà trọ, em muốn ở cùng chị.” Ernessa hai tay chống nạnh nói.
“Muốn ở cùng chị sao? Nói trước, chỗ của chị không lớn chỉ có em dọn vào còn được nhưng mà Hitt đám người chỉ có đi tìm nhà trọ ở bởi vậy cũng sẽ không phục vụ em được đâu, muốn gì cũng phải tự thân vận động không có ai làm giúp đâu.” Ertish nhìn Ernessa một mặt chần chờ mỉm cười nói: “Thế nào? Sợ rồi sao?”
Nghe Ertish chế nhạo chính mình, Ernessa cũng thẹn đỏ mặt nói: “Không phải là không ai phục vụ sao? Việc đơn giản như vậy thì có gì phải sợ? Hừ chị hãy chờ xem.”
Nói rồi quay sang Hitt nói: “Hitt mang hành lý của ta đến chỗ của chị, ta sẽ ở cùng chị.”
Nhìn lại xoay người đi xa Ernessa, Hitt nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Nhưng mà tiểu thư Ernessa là lén lên xe a, lấy đâu ra hành lý mang theo?”
Thân là cung tiễn thủ Ertish ở xa cũng nghe ra Hitt than phiền vỗ vai phân phó anh không cần quan tâm tập trung làm việc của mình cứ để Ernessa cho nàng lo.
Nói rồi nàng cũng xoay người đuổi theo Ernessa, trò chuyện nói: “Được rồi, mừng em lần đầu tiên đến đây chị sẽ đãi em một bữa.”
“Em sẽ không khách khí.”
“....”
Nhìn hai người dần đi xa, Hitt cũng lắc lắc đầu trở lại công việc.
….
Rất nhanh, hai chị em Ertish và Ernessa đã ngồi trong quán ăn xem lên thực đơn.
“Chị Ertish, nhìn nè nhìn nè, ở đây có đá bào.”
Ertish cũng nhìn lại, đáp: “Ừ, không chỉ đá bào, rất nhiều thức uống ướp lạnh đều giảm giá xem ra tủ lạnh của Qiu bán rất khá.”
“Là Ertish sao?”
Đúng lúc này, một nữ phục vụ viên đi tới hỏi.
“Xin chào Jovie, đã lâu không gặp.”
“Xin chào đúng là đã hơn một tuần không thấy cô đến đây dùng bữa rồi.”
Ertish gặp đến người quen cũng mở miệng giới thiệu hai bên cho Ernessa và Jovie, sau chào hỏi trò chuyện, nói nói, hai người liền đề cập đến các sản phẩm của Qiu.
“Tôi thấy thức uống lạnh của quán giảm giá thật nhiều, đây là do mua tủ lạnh của Qiu sao?”
“Đúng vậy nha, tủ lạnh, máy xay, máy ép đều mua bởi vậy còn pháp triển thêm một vài thức uống mới đâu tựa như món này với trang sau món này.”
Vừa nói, phục vụ viên Jovie vừa đưa tay chỉ cho hai chị em.
Ertish và Ernessa hai chị em cũng nhìn tới, quả nhiên trên thực đơn thêm ra một vài món ăn mới lạ như nước trái cây đủ loại, xà lách xay, …
“Xuỵt, tôi nói nhỏ cho cậu nghe, ban đầu bà chủ mua được tủ lạnh cũng không có giảm giá đâu.
Đến lúc thực khách dần dần giảm bớt mới phát hiện ra quán ăn cách hai con ngõ đã giảm giá từ lâu, bà chủ mới theo đó mà giảm giá.
Bà chủ lúc đó sắc mặt rất khó nhìn.
Hì hì, nhớ giữ bí mật đừng có nói cho ai là tôi nói cho cậu biết nhá.”
Ertish nhìn nhiều chuyện Jovie một mắt, chỉ không nói cho người khác là cậu nói còn bản thân chuyện này có thể tùy tiện nói đúng không?
Nhìn đang cười hì hì Jovie, Ertish cũng thuận miệng chỉ tay hỏi: “Vậy cái bảng đằng sau là cái gì?”
“A?” Jovie nghe hỏi đột ngột vậy cũng ngạc nhiên hô một cái xoay người theo hướng Ertish chỉ.
“A là cái này nha, cái này cũng là do Qiu làm bày bán hồi sáng nay, là cái đồng hồ, gọi là đồng hồ điện tử.”
Jovie thấy được treo cao trên tường đồ vật bắt đầu giới thiệu lên ý nghĩa của các con số hiển thị trên đồng hồ.
“Rất mới lạ, không dùng kim đồng hồ chỉ giờ mà lại dùng con số trực tiếp hiển thị ra, lúc đi về cũng phải mua vài cái về treo trong nhà mới được.” Ernessa mang nhiều hứng thú nói.
Hào hứng lại lên ba người bắt đầu tiếp tục trò chuyện.
“Jovie! Cô đây rồi, dưới bếp đang cần giúp gấp đây, cô đi đâu nãy giờ?”
Đúng lúc này, một người phục vụ khác đi đến cất tiếng gọi.
“Xin lỗi, tôi tới liền đây.” Jovie áy náy đối với đồng bạn xin lỗi sau đó nghe hai chị em gọi món rồi gật đầu chào hỏi rời đi.
“Xem ra người luyện kim thuật sư này có rất nhiều ý tưởng thú vị nha, không biết ngoài những thứ này còn có các sản phẩm thú vị khác không.”
Ernessa đầy tò mò nói, theo nàng thấy các sản phẩm người này tạo ra đều rất thú vị, rất là hợp ý nàng. Có nhiều ý tưởng thú vị như vậy, nếu như ủy thác người này chế tạo đồ chơi cho nàng chắc chắn sẽ làm cho nàng hài lòng.