Kochou Kanae có lẽ không biết, thế nhưng bọn Ayakashi này đa số vẫn là rất lịch sự, sẽ không đánh gãy người khác nói chuyện, nhất là trong chiến đấu, dừng lại nói chuyện giữa chừng rồi mới chiến đấu tiếp đã là chuyện bình thường ở huyện.
Nếu Qiu mà ở đây có lẽ cậu sẽ nói thêm đây là tình hình chung ở thế giới super sentai, không cần quá kinh ngạc, không phải ai cũng là Tachibana-san.
“Được.” Tuy không biết chuyện gì xảy ra, thế nhưng Kocho Kanae muốn nhanh chóng kết thúc việc này, cô vẫn là đáp ứng rút ra bên hông Nhật Luân kiếm.
Đại Chân Kiếm! Thị Trảm!
Văn lực tụ tập, mà ở bên ngoài, ShinkenOh cũng đã theo hành động của mọi người, rút kiếm ra, tiếp nhận văn lực của các Shinkenger truyền vào bên trong.
Mức năng lượng tràn đầy, “Trảm!”
“Còn tui nữa chứ!”
Umemori Genta cũng điều khiển DaiKaiOh thi triển chiêu tất sát, cẩn thận bù đao.
Keng! Phanh! Oanh!
Ánh lửa đỏ rực thắp sáng màn trời, đánh dấu trận chiến kết thúc.
“Tuyệt vời, cuối cùng cũng xong rồi.” Tani Chiaki vươn người thoải mái nói.
“Này Chiaki, chúng ta đánh bại hắn không chút khó khăn nào mà, làm như mệt mỏi lắm vậy?” Ryunosuke ở bên cạnh vỗ vỗ vai Chiaki, hỏi.
“Sao lại không chứ? Hôm nay chú Hikoma xin nghỉ đi tảo mộ, chúng ta phải thay thế chú ấy giải quyết mọi việc, cậu không mệt thì thôi, thế nhưng tôi đã rất đau đầu với việc chọn mua vật liệu cho Qiu rồi.”
Tani Chiaki mệt mỏi nằm dài cả người trên bàn điều khiển, nói.
“Được rồi, được rồi, mọi người cùng nhau vỗ tay kết thúc màn này nào, rồi tui sẽ đãi mọi người một bữa sushi.”
Lúc này Umemori Genta cũng liên tuyến nói.
“Được!”
Kochou Kanae nhìn trái nhìn phải, thấy mọi người giơ hai tay, ra hiệu cô cũng tới một hồi, cũng bất đắc dĩ cười cười, theo mọi người cùng nhau vỗ tay.
Bốp!
…
Trời chiều theo hoàng hôn tới mà dập tắt, Kochou Kanae đi theo bọn người Shinkenger về nhà Shiba tắm rửa một hồi, sau đó mới cùng Mako và Kotoha đi đến xe Sushi Gold của Genta.
Còn ba người khác? Đã sớm đi trước rồi.
Trên đường đi, nhìn thấy đèn đường thắp sáng, cửa hàng xung quanh cũng bật lên ánh đèn, có bảng hiệu chớp chớp lấp lóe, có bảng hiệu ánh sáng dịu nhẹ lung linh, cũng có dòng chữ chạy ngang, rất là bắt mắt.
Ngoài xa xa còn có ánh đèn từ các tòa nhà chiếu đến, nhìn rất xinh đẹp.
“Chúng tôi tới rồi đây, mọi người đã gọi món chưa?” Không bao lâu, ba người cũng đã đến nơi, đối với những người khá vẫy tay chào hỏi.
“Hoan nghênh quý khách.” Lồng đèn DaiGoyou, lúc này cũng hăm hở mở lời chào hỏi.
“Chúc DaiGoyou một buổi tối tốt lành nè.” Kotoha cũng lại gần chào hỏi.
“Mọi người muốn dùng gì nào, Take-chan ba người kia đã gọi món rồi, không cần quan tâm đến bọn họ.” Lúc này Umemori Genta cũng mang một dĩa sushi đi ra đặt đến trên bàn của Shiba Takeru, Ryunosuke, Chiaki ba người sau, đối với ba cô gái hỏi.
“Vậy thì cho tôi một phần như thường lệ.” Shiraishi Mako nghĩ nghĩ nói.
“Em cũng thế.” Hanaori Kotoha cũng theo đó nói.
“Được rồi, vậy cô thì sao?” Umemori Genta gật gật đầu, sau đó quay sang Kochou Kanae hỏi.
“Đây là lần đầu tôi đến đây, vậy anh cho tôi món nổi tiếng nhất của quán đi.” Kochou Kanae nói.
“Cái này, …” Umemori Genta cả khuôn mặt một chốc liền biến đổi, sầu khổ chau lại đôi lông mày, miệng mũi cũng theo đó xệ xuống.
“Có, … có việc gì sao?” Kochou Kanae thấy được Umemori Genta trong giây lát liền trở mặt, không biết chuyện gì xảy ra.
Đứng ở một bên Hanaori Kotoha cũng có chút ngại ngùng gãi gãi đầu.
“Ha ha ha, không có chuyện gì đâu, tiểu thư Kochou cứ yên tâm.” Ryunosuke thấy Kochou Kanae không biết làm sao, cười cười nói.
“Đúng vậy đấy, cứ để anh ta lên cơn đi, một hồi liền tốt.” Tani Chiaki cũng theo đó nói.
Mako cười cười cầm tay dẫn Kochou Kanae đi đến bên bàn ngồi xuống, bắt đầu đối với cô giới thiệu lên quẫn bách của Umemori Genta.
Thì ra món nổi tiếng nhất của quán sushi này không phải là sushi mà lại là cơm cà ri, bảo sao khuôn mặt của anh ta sụp đổ như vậy, mà mọi việc khởi đầu, là do Kotoha một ngày đột phát mong muốn ăn cơm cà ri.
Ngày đó Genta cũng rất bất ngờ, thế nhưng vẫn là vui vẻ làm một phần cơm cà ri cho Kotoha, mùi thơm của cà ri trong bất giác tỏa ra, hấp dẫn bên đường người người đi tới.
Thế là một đường người theo mùi thơm đi đến, ai cũng muốn ăn cơm cà ri, không hề đả động gì đến sushi anh làm.
Ngay cả có người muốn đầu tư mở một nhà hàng để anh làm chủ bếp, cũng là nhà hàng cơm cà ri mà không phải là Sushi Gold gia truyền.
Sau đó Genta liền không làm cơm cà ri nữa.
“Xin lỗi, vậy thì cho tôi một phần thập cẩm, tôi muốn thử các món của quán.” Kochou Kanae hiểu rõ mọi việc sau liền ngay lập tức xin lỗi, chuyển sang món khác.
“Không sao, rồi tôi sẽ cho mọi người thấy, tay nghề làm sushi của tôi cũng không thua làm cơm cà ri.”
Genta một chân đạp lên ghế, tay trái chống nạnh, tay phải chỉ hướng bầu trời, mặt ngửa lên một góc 45 độ, một bộ tự tin trần đầy nói.
“Phốc! Ha ha ha, được đó, tôi chúc cậu thành công.”
Bữa ăn theo tiếng cười cười nói nói kéo dài, hai tiếng đồ hồ sau, Kochou Kanae mới thông qua cổng không gian, trở về thế giới của mình.
“Chị về rồi.”
Kochou Kanae vừa đi ra ngoài, đã thấy được Kochou Shinobu ngồi ở một bên chờ đợi.
“Em ngồi đây đợi bao lâu?”
“Không bao lâu, chỉ mới nửa ngày mà thôi.”
Nửa ngày mà bảo không bao lâu?
Kochou Kanae tính toán một chút, dường như là tầm khoảng 6 giờ chiều ở thế giới khác, Shinobu đã ngồi đây chờ đợi rồi.
“Em không cần thiết phải như vậy, chị rất an toàn, không cần em lo lắng chờ đợi.” Kochou kanae ông nhu xoa đầu em gái, từ tốn nói.
“Không phải rồi, nếu em lo lắng đã trực tiếp xuyên qua bên kia, chứ không phải ở đây chờ đợi.” Kochou Shinobu lắc đầu, nói: “Chỉ là muốn trước tiên tìm hiểu thế giới bên kia là như thế nào thôi.”
“Được thôi.” Kochou Kanae mỉm cười nuông chiều nói: “À, em đợi ở đây đã lâu có dùng bữa chưa, nếu chưa thì trong lúc dùng bữa chị sẽ kể cho em nghe.”
“Em đã dùng rồi.” Kochou Shinobu đáp.
“Vậy thì cùng chị đến gặp chúa công, chị báo cáo với chúa công luôn.” Kochou Kanae cười nói, trước một bước đi ra ngoài.
“Này, chị chờ em với.”
…
“Ra là thế, không ngờ thiếu chủ nhà Shiba và các người bạn của cậu ta lại có sức mạnh như vậy.”
Ubuyashiki Kagaya nghe xong Kochou Kanae báo cáo, bình tĩnh gật đầu nói.
“Chúa công, đã văn lực mạnh mẽ như thế, sao chúng ta lại không học tập?” Lúc này, Kochou Shinobu hầu ở một bên cũng lên tiếng thắc mắc.
“Tốn thời gian quá lâu.” Ubuyashiki Kagaya nhấp một hớp trà, chậm rãi nói tiếp: “Chúng ta có thể để các thế hệ sau này học tập văn lực, thế nhưng đối với các kiếm sĩ hiện tại đã không có thời gian để áp dụng thứ này vào thực chiến.”
“Là như vậy sao.” Kochou Shinobu có chút thất vọng nói, thế nhưng lại nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Việc của cô hiện tại là nghiên cứu y thuật để có thể nhanh chóng cứu chữa đồng bạn, đồng thời bồi dưỡng lực lượng hậu cần cho quỷ sát đội.
Qua mấy năm nữa Tsuyuri Kanao thuần thục việc c·ấp c·ứu mình lại đi nghiên cứu văn lực cũng không muộn.
…
Thế giới Shinkenger, ở một căn nhà bí ẩn, một Kuroko xuất hiện ở chỗ này, nhưng điều khác biệt là, trang phục của Kuroko này có hơi khác biệt so với các Kuroko ở nhà Shiba.
“Có chuyện gì thế?” Lúc này, có một người trung niên mặt dài mở cửa ra, đối với người đến hỏi.
Kuroko lại gần, đối bên tai người trung niên nói nhỏ.
“Đã chuẩn bị xong đồ đạc? Nhưng để làm gì mới được?” người trung niên nghe được Kuroko báo cáo, trên mặt mang theo nghi hoặc hỏi lại.