Bốn giờ chiều, tiếng chuông tan trường vang lên, lớp lớp học sinh theo nhau ra về, mà Kochou Kanae cũng theo dòng người ra ngoài.
Không đợi Kuroko đến đón, buổi sáng cô đã báo là sẽ lại đi dạo một hồi mới quay về, cô đã nhớ đường đến nhà Shiba, vả lại cũng không thật sự chân yếu tay mềm, nếu có chuyện nguy hiểm xảy ra cũng không cần lo lắng.
Từ chối đi lời mời đi dạo phố của mấy cô gái hôm nay vừa mới quen, Kochou Kanae bắt đầu tự mình đi dạo.
Cô không phải người của thế giới này, làm thân nhiều người cũng không tốt, vả lại cô mới đến đây, trong lúc giao thiệp có thể sẽ không tránh khỏi lộ ra thói quen không hợp hay không biết thường thức, … vân vân.
Nói tóm lại, vì giảm phiền phức, Kochou Kanae đối với làm thân người ở đây giữ lấy thận trọng.
Một mình đi trên đường, tuy không hiểu nhiều về nhịp sống ở thời đại này, thế nhưng chỉ cần quan sát số đông làm như thế nào sau đó học theo là được, sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Cô cứ thế mà theo dòng người đến trung tâm thương mại, đến nhà ăn, đến karaoke, đến ga tàu điện ngầm, …
“Phù, thế giới này vẫn thật bình yên, cũng rất tiên tiến và tiện lợi.”
Ngồi nghỉ chân trên ghế đá công viên, nhìn trẻ con chơi đùa, thanh niên dắt chó đi dạo, người có tuổi tụ tập đánh cờ, Kochou Kanae không khỏi cảm thán một câu.
“Có lẽ mình nên về thôi.” Nhìn lại đồng hồ trong công viên, nghỉ ngơi cũng đã đủ, Kochou Kanae quyết định quay trở về, cô rất muốn chia sẻ những điều mà cô nhìn thấy cho mọi người.
Kochou Kanae đứng dây, đột nhiên, ở hàng rào xa xa đã thấy có từng tia từng tia ánh đỏ lóe lên, từ bên trong đột nhiên bước ra mấy tên quái vật xấu xí.
“Đây là bọn Gedoushu mà thiếu chủ nhà Shiba đã đề cập sao? Quả thật là rất xấu.” Kochou Kanae nhìn lấy bọn quái vật, đánh giá một câu.
Nhìn thấy bọn quái vật này cầm lên súng chuẩn bị t·ấn c·ông mọi người, cô cũng không chần chờ nữa, lập tức kích hoạt vòng tay biến thân.
Ánh sáng lấp lóe vây quanh thân hình Kochou Kanae, bộ quần áo biến mất, khụ khụ không phải, là bị thay thế bởi bộ chiến phục, bên hông cũng xuất hiện một thanh kiếm.
Đây là chức năng mà các Trụ xin nhờ Qiu thêm vào chiến phục khi thấy được hiệu quả mà cậu làm cho Nham Trụ và Âm Trụ.
Không cần Qiu lại đặc biệt rèn đúc chế tạo v·ũ k·hí mới, chỉ cần cậu thêm vào một thanh Nhật Luân kiếm dự phòng chứa đựng trong không gian để bọn họ ứng phó khi khẩn cấp là được.
Mà hiển nhiên, ý tưởng dự phòng này hiển nhiên là chính xác.
“Các ngươi đừng hòng đắc thủ.”
Keng keng.
Kochou Kanae rút ra Nhật Luân kiếm, theo đường zích dắt xông lên phía trước đối với các nanashi ra tay ngăn cản.
Thời kỳ Đại Chính (Taisho) đã là có súng đạn, cô trong lúc chiến đấu với những tên quỷ nhỏ yếu nhưng có tiền cũng đã bắt gặp vài tên mang theo súng bên mình.
Trong ghi chép, Viêm Trụ Rengoku Kyoujurou chính là đã đánh bại một Hạ Huyền Nhị có huyết quỷ thuật là cả một kho súng đạn.
Một trận chiến này đánh rất là kịch liệt, nhưng Rengoku Kyoujurou cũng là theo trận đánh này một chiến thành danh, trở thành Trụ Cột của Quỷ Sát đội, Viêm Trụ.
Mà với kinh nghiệm chiến đấu của cô, một giải quyết đám lâu la mới biết dùng súng chậm chạp nhắm bắn, ngay cả sắp xếp thành từng hàng, phân từng lượt mà bắn cũng sẽ không này chỉ là chuyện thời gian sớm chiều mà thôi.
Thế nhưng sự việc chắc chắn sẽ không dễ dàng như thế.
Một tên Ayakashi cả người bốc lửa đỏ, trong tay còn cầm một cây súng trường màu đỏ, ẩn núp ở phía sau một kiến trúc xa xa, đang chăm chú nhắm ngay Kochou Kanae.
Hắn là đội trưởng của đội xạ kích này, ban đầu được quân sư Shitari cắt cử huấn luyện bọn nanashi này hắn cũng rất vui vẻ, việc nhàn lại có thể để cấp trên chú ý làm sao lại không nhận đâu?
Thế nhưng không biết vì cái gì, bọn Shinkenger dạo gần đây đột nhiên tăng mạnh lên, các tiền bối của hắn được phái đi lên công tác không được bao lâu liền bị đón đánh tiêu diệt.
Mà quân sư đại nhân đã phát hiện ra bọn Shinkenger này chỉ là kiếm thuật tiến bộ mà thôi, cũng không phải là văn lực, liền suy nghĩ biện pháp phá giải.
Không phải sao, quân sư đại nhân nghĩ nghĩ một hồi liền đã nhớ đến hắn và đoàn xạ kích của hắn.
Lần này thì xong đời, huấn luyện cũng không có bao nhiêu binh, thành quả cũng không đặc sắc, bọn nanashi ngáo ngơ này để chính là cầm đao không được tốt mới bị chia cho hắn, mà việc xông lên phía trước t·ấn c·ông đơn giản như vậy cũng không làm được huống chi là cầm súng chiến đấu?
Hầy, hết cách rồi, chỉ có thể để bọn lâu la này đi làm bia đỡ đạn, chính hắn chỉ cần núp xa xa đánh lén là được.
Tên Ayakashi mang ý nghĩ như vậy điều động đoàn xạ kích của hắn đi lên trước, còn hắn lại là từ một kẽ nứt khác đi ra sau.
Không nghĩ đến vừa đi lên đã bắt được một cái Shinkenger.
“Ha ha ha, xem ra lần này là ta may mắn, bắt được một tên Shinkenger đi lạc đoàn này, chỉ cần nhanh chóng xử lý tên này liền quay về giao nộp là được, không cần lại ở chỗ nguy hiểm này làm việc.”
Tên Ayakashi đắc ý, ngón tay kê vào cò súng, nhẹ nhàng ấn bóp.
Phanh!
Viên đạn ra khỏi nòng, xuyên thủng từng tầng từng tầng không khí, nhắm thẳng kính bảo hộ của Kochou Kanae mà đến.
Nhưng Kochou Kanae là ai? Cô là Hoa Trụ, thân kinh bách chiến, trực tiếp nhục thân chiến đấu với quỷ, kinh nghiệm và ý thức nguy cơ không phải là dạng vừa.
Ngoài ra cũng đừng quên, thức cuối cùng trong hơi thở của Hoa, Bỉ Ngạn Chu Nhãn, đây là một kĩ thuật ở cấp độ cao, giúp tăng thị lực của người sử dụng lên mức tối đa, khi đang trong trạng thái này, người thi triển có thể nhìn thấu mọi chuyển động của kẻ địch, tất cả mọi chuyển động ở thế giới bên ngoài đều tựa như chậm lại trong mắt người thi triển.
Việc sử dụng kĩ năng này đặc biệt nguy hiểm tới người dùng bởi vì kĩ năng này sẽ tăng cường tầm nhìn động học lên mức tối đa gây áp lực khủng kh·iếp lên các mao mạch máu và phá vỡ chúng khiến bị mù, tuỳ vào thời gian sử dụng chiêu thức mà ảnh hưởng đến bị mù 1 mắt hay hoặc là cả 2.
Thế nhưng đó đã là chuyện của quá khứ.
Các Trụ sau khi nhận được chiến phục mới đều đang thích nghi điều chỉnh, thay đổi cải tiến chiêu thức của mình để phù hợp với sức mạnh tăng cường này.
Kochou Kanae cũng là như thế.
Nhờ có sự trợ giúp của chiến giáp, cô cũng không cần gây áp lực cường độ cao lên mao mạch máu, chỉ cần hơi hơi dùng sức là đã có thể tiến vào trạng thái viên đạn thời gian.
Phanh oanh!
Đạn bắn trúng một tên nanashi, tên nanashi xui xẻo cũng theo đó nổ tung, làm té ngã bọn lâu la xung quanh.
“Cái gì?” Tên ayakashi núp ở đằng xa thấy được đòn đánh lén của mình bị Kochou Kanae né tránh dễ dàng như vậy cũng không khỏi kinh hô lên.
Mà sự thất thố này liền bị Kochou Kanae tinh chuẩn bắt được, ánh mắt hơi liếc về góc phải đằng sau lưng.
Là núp ở nơi đó sao? Kochou Kanae cũng không trực tiếp quay người lại, từ đây đến đó còn có một khoảng cách, cô không muốn đánh rắn động cỏ để tên địch nhân đánh lén chạy thoát.
Kochou Kanae giả vờ vẫn chưa phát hiện vị trí của địch, loay hoay nhìn xung quanh, trong miệng còn vừa hô lên: “Là ai đánh lén, mau đi ra đây.” vừa tiếp tục ứng đối bọn nanashi.
“Hừ, ngốc nghếch, đừng tưởng kêu la như vậy là ta sẽ theo lời đi ra.” Tên Ayakashi đối với hàng động của Kochou Kanae tỏ vẻ khinh thường, tiếp sau lại nâng lên cây súng trường của mình, phi thường tự tin nói:
“Phát vừa rồi chỉ là may mắn thôi, thế nhưng cũng chỉ là như thế, lần này, chính là kết thúc.”