Tiếng báo động kêu lên inh ỏi thật sự rất chói tai, với thứ âm thanh này, chẳng mấy chốc binh lực khắp căn cứ sẽ tập trung lại đây. Sơn nhanh chóng từ cái lỗ mới cắt ra vọt nhanh vào trong toà nhà, rồi dọc theo hành lang tiến vào phía trong. Bên trong như dự đoán đã có sẵn lực lượng bảo vệ túc trực, bọn họ đang đi ra theo hướng ngược lại, tất nhiên là muốn điều tra nguồn gốc báo động rồi. Nhưng Sơn đã ẩn thân, trực tiếp lướt qua đám người, đi sâu vào phía bên trong.
“Bây giờ nhóc có thể thăm dò được bên trong rồi chứ?” – Sơn truyền âm hỏi Tiểu Hoa.
Lúc nãy trước khi đột nhập Sơn đã thử để Tiểu Hoa dùng thần thức quét qua toà nhà này một lần, kết quả là không quét được gì. Có lẽ một phần là do khoảng cách, một phần là do toà nhà được phủ một lớp vật liệu đặc biệt, có thể ngăn cách được phần lớn sự thăm dò từ thần thức. Cái này làm Sơn khá ngạc nhiên, thứ có khái niệm mơ hồ đối với khoa học như thần thức mà vẫn có thể làm ra chặn lại như vậy cũng quá hi hữu, không biết là do khoa học đã phát triển quá cao hay là bọn họ may mắn tìm được loại vật liệu như vậy đây. Bây giờ đã vào phía trong toà nhà, Sơn lại nhờ Tiểu Hoa quét qua một lần nữa xem thế nào. Làm vậy vừa là để xem có sinh vật nào mạnh mẽ không còn đề phòng, hai là tìm được chỗ cần đến chính xác nhất, tránh đi lòng vòng tốn thời gian.
“Vẫn khá là mơ hồ, thần thức của ta vẫn bị chặn một phần như trước.” – Tiểu Hoa vừa nhắm mắt vừa nói – “A, dường như có một sinh vật rất mạnh ở sâu phía dưới kia, ta có thể lờ mờ cảm nhận được sự hiện diện của nó.”
“Rất mạnh sao? Chẳng lẽ là sinh vật cấp 7?”
Từ miệng Tiểu Hoa là rất mạnh chắc chắn phải là sinh vật có cấp độ trên cấp 6, có lẽ là cấp 7, xui thì cao hơn. Đây cũng không phải là nói sinh vật cấp 7 trở lên mạnh quá mức, mà là dựa trên thực lực hiện tại của Tiểu Hoa. Nó còn chưa hồi phục thương thế, đâu thể lấy tiêu chuẩn lúc khoẻ mạnh để so sánh được. Nhưng tồn tại đạt cấp 7 đã không thể xem thường được rồi, huống chi có thể cao hơn. Không biết căn cứ này đang giam giữ thứ gì có thể đạt cấp độ này được cơ chứ? Có thể sẽ gặp nguy hiểm, nhưng Sơn lại càng muốn vào trong xem xét. Lại nói nếu thực sự phải chiến đấu, mà là thứ đánh không lại được, có sự hỗ trợ từ Tiểu Hoa, Sơn vẫn tin là mình đủ sức chạy thoát.
Dựa theo hướng Tiểu Hoa chỉ, thứ kia ở sâu dưới lòng đất, xem ra lại là một phòng thí nghiệm bí mất ẩn dưới phòng thí nghiệm thông thường nữa. Mà mấy cái như này muốn vào khá khó khăn, chẳng lẽ Sơn lại phải đi lượm thẻ trên người người khác nữa. Dù sao cũng đã gây ra động tĩnh lớn rồi, vậy có thêm chút nữa cũng không khác mấy. Nghĩ như vậy, Sơn nhanh chóng xác định được lối vào cầu thang máy ngầm sau một bức tường, vung ra vài nhát chém là lại có lối vào. Sơn theo đường thang máy cấp tốc lao thẳng xuống dưới lòng đất. Phải nói xây được chỗ này cũng đủ kỳ công, chỉ riêng độ sâu đã có gần trăm mét rồi, chưa nói đến những thứ khác. Tiếc là Sơn đang vì nhanh chóng mà đang phá huỷ đi một số thứ bên trong.
Vừa tiếp cận tầng hầm, Sơn đã thấy hàng loạt súng ống đang chĩa thẳng về hướng cửa thang máy. Phải nói là phòng bị thật nghiêm ngặt, cửa vào thang máy phía trên vừa mới bị phá huỷ, cửa ra phía dưới đã kịp làm ra chuẩn bị rồi. Tiếc là bọn họ còn khá coi thường thuật ẩn thân của Sơn, bất kể là súng máy hay là người cầm súng đều chẳng thể phát hiện ra tung tích của Sơn. Nhanh chóng nhảy ra ngoài tránh thoát khỏi đám người phục kích trước mắt, Sơn lại lao vù vào phía trong. Tạm thời cứ để bọn họ ở đây canh chừng, còn Sơn sẽ nhờ đấy tránh đi mũi nhọn mà đột nhập dễ dàng hơn. Nhưng có vẻ Sơn hơi coi thường mấy người bên căn cứ rồi, vậy mà vẫn có người nhận ra được tung tích của Sơn. Đang trên đường nhìn ngó xung quanh, chợt một sóng tinh thần lực bất ngờ t·ấn c·ông Sơn, đây hẳn là phát ra từ một năng lực giả hệ tinh thần. Vì đã từng có kinh nghiệm đối mặt với năng lực giả kiểu này rồi nên Sơn không bị chiêu thức t·ấn c·ông kia làm cho thất thế, nhưng gặp bất ngờ nên tạm thời thuật ẩn thân bị mất không chế, làm cho thân hình Sơn lúc ẩn lúc hiện.
“Không ngờ năng lực tàng hình của mày mạnh đến vậy. Tránh được cả máy quét hồng ngoại, thảo nào có thể thoải mái đưa người ra ngoài mà không bị bất cứ ai phát hiện.” – Một người đàn ông ẩn núp trong bóng tối bước ra ngoài, vừa đi vừa nói với giọng kiêu ngạo – “Tiếc là mày vẫn không thoát khỏi được năng lực của tao.”
“Không ngờ vẫn bị năng lực giả hệ tinh thần như mày phát hiện ra, tao có chút bất cẩn rồi.” – Sơn đáp lại.
“Dù mày có cẩn thận hơn nữa cũng chẳng có tác dụng gì đâu, mau giơ tay chịu trói đi.” – Người đàn ông đe doạ.
“Can đảm lớn như vậy, thì ra mày đã kịp gọi viện binh rồi.”
Sơn thấy người này không giống như kẻ mạnh, nhưng tự tin cứ gọi là có thừa. Vừa liếc xuống tay người này, thì ra là đã kịp nhấn nút gọi hỗ trợ rồi. Mà lần này Sơn cũng thật sự bất cẩn, vì người này dị năng lượng trong cơ thể không nhiều, làm cậu không chú ý đến, để đối phương lần ra được dấu vết của mình. Nhưng đã mất công vào đến đây rồi, đâu thể tay không mà rời đi, kể cả có tạm thời bị phát hiện ra tung tích thì Sơn cũng không sợ. Không chờ cho người đàn ông nói gì thêm, Sơn đã lao nhanh về phía người này, một đấm trực tiếp cho hắn c·hết ngất tại chỗ. Ổn định lại thuật ẩn thân, Sơn lúc này mới tiếp tục di chuyển. Chỉ khoảng nửa phút sau là chỗ này đã lấp đầy là người rồi, tất nhiên là vẫn không ai kịp bắt được bóng dáng của Sơn.
“Đây chắc là đúng rồi chứ?”
Mất thêm ít thời gian lần mò đủ chỗ, Sơn cuối cùng cũng cảm nhận lại được cái cảm giác mang lại cho cậu khi lần đầu nhìn thấy thứ dung dịch kia, cái mà đám này gọi là dung dịch tiến hoá. Không nằm ngoài dự đoán, dung dịch kia nằm ở trong một căn phòng khác có cửa lớn đóng chặt. Lại phải dùng kiếm mở đường, đây là lại lần nữa nói cho người ta biết vị trí của mình ở đây. Nhưng không còn cách nào khác, trên đường đi ngoài gã kia ra Sơn chẳng gặp nổi bóng dáng một ai khác nữa, chắc là do gặp báo động nên đã được s·ơ t·án đi hết rồi. Còn gã bị Sơn đánh ngất kia thì trên người cũng chỉ có thẻ nhân viên thông thường, không dùng để mở mấy phòng đặc biệt như thế này được. Về phía trong căn phòng, không vào thì thôi, vào trong mới thấy hú hồn. Bên trong là hàng loạt bình chứa lớn đựng đầy thứ dung dịch kia, hoặc là thành phẩm của nó. Cái kinh dị hơn là bên trong chứa đủ thứ sinh vật, nào là dị thú, nào là thực vật, nào là xác sống, còn có cả con người. Đây là muốn dùng dung dịch này nuôi ra con gì vậy?
Đã đoán trước có thể sẽ thấy được cảnh tượng này, nhưng nhìn vào trong mấy bình chứa lớn ngoài người trưởng thành ra, lại còn có cả trẻ em bên trong Sơn không chịu được mà nổi cơn thịnh nộ, không nói một lời trực tiếp chém tan mấy bình chứa này. Hầu hết những sinh vật bên trong hoặc là đ·ã c·hết, hoặc là đang trong trạng thái gần c·hết, có lẽ là do không chịu nổi nồng độ dị năng lượng cực cao từ thứ dung dịch này. Mặc kệ có gây ra báo động nữa hay không, gặp con nào còn sống Sơn đều cho một kiếm tiễn nó đi. Đến mấy bình chứa con người, Sơn có chút áy náy, nhưng chỉ chần chờ giây lát cậu vẫn quyết ra tay. Những người này dù một số vẫn còn sinh khí nhưng thật sự đã không thể cứu được nữa rồi, Sơn muốn cũng chẳng đủ sức làm gì nữa. Tuy những người này là vô tội, không đáng phải c·hết, nhưng để họ bị dày vò bởi thí nghiệm, nếu có sống cũng trở thành quái vật thì thà dứt khoát cho họ một kiếm, để họ ra đi thanh thản còn tốt hơn. Đến trước mỗi một bình chứa người, Sơn đều nói xin lỗi một câu rồi mới phá bình, dùng đường kiếm nhanh nhất để cho họ ra đi bớt đau đớn nhất. Làm xong hết mọi thứ này rồi, Sơn nghĩ sẽ thêm một mồi lửa hoả thiêu đi những t·hi t·hể này, gọi là an táng người đã mất, cũng là để huỷ đi những thứ tồi tệ trong này. Nhưng chưa kịp làm thì một giọng nói không rõ từ đâu vang lên, làm Sơn giật mình, phải đưa mắt qua quan sát đồng thời cơ thể cũng tự động vào trạng thái phòng vệ.
“Cậu trai trẻ ra tay rất dứt khoát, rất có tiềm năng đào tạo. Cậu có muốn làm việc cho tôi không?”