Đây cũng không phải là kết luận suông, sau khi cảm nhận cặn kẽ một lần toàn bộ cơ thể, lại vận chuyển công pháp một lần, Sơn nhận ra điểm sáng mà mình mới phát hiện ra không có gì thay đổi cả, y như lúc chưa hút chân nguyên ra. Sơn cảm giác ngoài quá trình có chút khác ra, việc hút chân nguyên đều là như nhau, như vậy sao Phượng làm thì thấy có tác dụng, còn Tiểu Hoa làm thì không có gì xảy ra?
“Không được sao? Vậy là từ nay ta không được làm việc này nữa sao?”
Tiểu Hoa mặt ủ rũ hỏi lại, giọng điệu tiếc nuối không hề che giấu. Sau khi hút được lượng lớn chân nguyên từ Sơn, Tiểu Hoa cảm thấy thương thế của nó hồi phục còn nhanh hơn trước nhiều lần, thậm chí còn giúp tu vi đã đình trệ của nó có dấu hiệu nhích lên. Chưa nói đến chân nguyên này cũng quá “ngon” tốt hơn nhiều so với hút từ yêu thú khi trước, bây giờ Sơn lại nói nó không được hút nữa, sao nó có thể không tiếc được.
“Đúng vậy, việc này không có hiệu quả gì, anh vẫn sẽ phải nhờ Phượng giúp tiếp thôi.” – Sơn không để ý vẻ tiếc nuối của Tiểu Hoa mà dùng giọng điệu có chút răn đe nhắc nhở – “Anh biết chân nguyên của anh rất có lợi cho nhóc, nhưng nhóc cũng nên biết đủ, tham quá sẽ hại thân đấy.”
“Ta, ta là dạng sẽ như thế sao? Ta tự biết chừng mực.” – Tiểu Hoa hơi giật mình, vội đáp lại.
“Nhóc tự biết là được.” – Sơn không nán lại mãi vấn đề này, mà chuyển sang chuyện quan trọng hơn – “Lợi ích thì nhóc có rồi, còn linh thuỷ?”
“A, để ta lấy ra.”
Tiểu Hoa lần này không có phản đối, kì kèo mà là lúng túng lấy ra linh thuỷ đưa cho Sơn. Sơn cũng không dông dài, trực tiếp dùng chỗ linh thuỷ này hỗ trợ hồi phục lượng chân nguyên đã tiêu hao. Tiểu Hoa sau khi lấy ra đủ linh thuỷ thì sang một góc giường ngồi thẫn thờ, Sơn trong quá trình tu luyện còn thỉnh thoảng nhận thấy nó cố tình liếc nhìn mình mấy cái, như kiểu trẻ con làm sai sợ người lớn trách phạt không bằng. Chẳng lẽ câu nói cùng ánh mắt khi nãy của Sơn trực tiếp doạ sợ con nhóc này rồi, hay nó còn muốn nói cái gì? Được rồi, tạm thời chưa quản được chuyện này, việc quan trọng trước mắt là phải tu luyện đã. Sau khi hồi phục hoàn toàn thì đã đến gần giờ ăn tối, Sơn cũng không vội thực hiện bước tiếp theo mà là đến thẳng nhà ăn. Với cảnh giới hiện tại, Sơn chắc còn lâu mới phải ăn tiếp, nhưng hai người Hoàn thì không thể như vậy. Tiểu Hoa lần này lại phá lệ yên tĩnh, không có đòi đi theo ăn cơm, Sơn cũng chỉ có thể mặc kệ nó. Sau khi mang cơm về phòng cho hai người kia, Sơn ngay lập tức ngồi xuống chuẩn b·ị b·ắt đầu bước tiếp theo.
Hai người Hoàn vừa ăn cơm vừa nói chuyện, thỉnh thoảng còn cố ý hay vô tình liếc qua Sơn một cái. Việc Sơn dạy cho họ phương pháp hấp thu dị năng lượng hiệu quả hơn từ tinh hạch đã giúp họ rất nhiều, đặc biệt là thực lực của họ tăng lên thấy rõ. Họ cũng nghĩ Sơn có thực lực mạnh như vậy hẳn phải hấp thu tinh hạch liên tục mới phải. Nhưng từ trưa đến giờ họ còn chẳng thấy Sơn cầm lấy một viên tinh hạch nào, hầu như chỉ ngồi khoanh chân một chỗ, hai mắt nhắm nghiền, trông không khác mấy một sư ông nhập định. Vừa mới ăn cơm về phòng là Sơn lại vào trạng thái như lúc trước, hai người cũng không hiểu là ra sao. Chẳng lẽ mấy người cấp độ cao đều sẽ như thế này? Nhưng dù sao đây cũng là chuyện riêng của người ta, hai người Hoàn cũng không có ý định hỏi đến, ăn xong là lại chăm chỉ thực hành lại phương pháp kia, hai người vẫn chưa thành thục lắm. Sơn cũng chẳng rảnh rang phân tâm đến chuyện khác, tập trung tinh thần ổn định trạng thái cơ thể đến mức tốt nhất, sau đấy mới ôm lấy Phượng để nó hút đi chân nguyên của mình.
“A, vẫn là cái cảm giác này, thật sự là chưa quen nổi.”
Sơn thật đúng là vẫn chưa quen được cái cảm giác chân nguyên bị hút ra ngoài với tốc độ chóng mặt này, nó làm cho cậu cảm giác bị mệt mỏi đi nhanh chóng, uể oải hết cả người. Nhưng dù sao cũng đã có chuẩn bị tâm lý, chắc là sẽ nhanh chóng thích nghi thôi. Mà phải nói tuy có hơi khổ hơn “một chút” nhưng quá trình này lại diễn ra nhanh chóng hơn, không bao lâu là chân nguyên của Sơn đã lại chạm đáy rồi. Lần này đã tập trung cao độ, chỉ vừa chạm mức dự kiến là Sơn đã kịp thời để Phượng ngừng lại. Một lần nữa vận chuyển công pháp hồi phục chân nguyên tiêu hao, lần này Sơn cuối cùng cũng vui mừng được. Điểm sáng lúc trước bây giờ đã sáng hơn một chút nữa, tốc độ hấp thu linh khí dường như đã tăng lên, không phải quá lớn nhưng mà đúng là đã tăng lên. Vậy là tốt rồi, ít nhất hướng đi hiện tại vẫn còn hiệu quả, có thể áp dụng cho những lần sau. Lần này không dùng đến linh thuỷ, nên phải đến quá nửa đêm Sơn mới kịp hồi phục lại toàn bộ chân nguyên đã tiêu hao. Cảm nhận cơ thể một lần từ trong ra ngoài, lại cảm thấy thực lực tăng lên một chút nữa, Sơn vui không khép miệng lại được.
Mặc dù vẫn chưa khám phá ra được nguyên nhân tại sao đều là hút chân nguyên ra mà giữa Phượng và Tiểu Hoa lại khác nhau đến thế, nhưng cứ để sau nghĩ tiếp, giờ cũng chẳng còn sớm, đã đến lúc thực hiện việc đã định rồi. Điều chỉnh tâm trạng một chút, Sơn mới đứng dậy khởi động vài cái, bắt lấy Tiểu Hoa đang nằm một góc ném lên vai mình. Mấy cái pháp thuật kia của con nhóc thật sự khá có lợi, dù nó không muốn Sơn vẫn phải mang theo nó đề phòng bất trắc, có trợ thủ dù sao vẫn hơn tự mình đi mà. Tiểu Hoa thật sự là khá bất ngờ, định giãy nảy ra, nhưng cảm thấy nằm trên vai Sơn dễ chịu quá lại thôi. Dường như thực lực Sơn tăng lên, Tiểu Hoa cảm giác tiếp xúc gần Sơn thương thế lại tốt thêm chút nữa, tuy cảm giác tăng lên này nhỏ bé nhưng lại là thật.
Lần này có hai chỗ Sơn muốn thăm dò, một là toà nhà của cán bộ cấp cao thuộc căn cứ hay còn gọi là toà chỉ huy, hai là toà nhà nghiên cứu. Hai địa điểm này hầu như không có ai được vào, chỉ khi là nhân viên có chức trách hoặc được cấp phép thì mới vào được thôi. Sau cái chuyến đi rắc rối kia, toà chỉ huy dường như canh phòng lại lỏng lẻo hơn, nên Sơn quyết định sẽ qua đấy trước. Sau khi ẩn thân, Sơn đi một mạch đến tận phía trong, gần như không gặp trở ngại gì mà đột nhập được vào. Cứ có chỗ nào vào được là Sơn lại ngó qua một lần, đi một lúc hết cả toà nhà nhưng thật sự là chẳng có gì đặc biệt, như vậy thì chỉ còn toà nghiên cứu mà thôi. Đây cũng là nơi chắc chắn có tà, chẳng qua là không rõ bọn họ giấu sâu đến mức nào thôi.
“Quả thật là canh phòng nghiêm ngặt hơn hẳn!”
Nhìn vào đội lính cùng trang thiết bị, v·ũ k·hí chiến đấu một lượt, Sơn không thể không nhận xét như vậy. Này còn căng thẳng hơn cả lần trước cậu đột nhập cứu người. Kể cả có ẩn thân cũng chẳng thể ra vào tự nhiên được, chắc là chỉ còn cách đánh động mà thôi.
“Tiểu Hoa, nhóc cho bọn họ ngủ hết đi được không? Càng lâu càng tốt nhé!” – Sơn truyền âm.
“Được rồi.” – Tiểu Hoa miễn cưỡng làm theo.
Vẫn là mấy thao tác như trước, toàn bộ mấy chục người đều không hẹn mà cùng ngã gục xuống tại chỗ, ngủ say như c·hết cũng không nói quá. Nhưng lần này đột nhập vào không thuận lợi lắm, vì muốn vào vẫn cần quét thẻ, mà trên người mấy người lính này chẳng có thẻ ra vào. Chắc là bọn họ có đề phòng, nên chỉ có người bên trong mới có thẻ ra vào, còn bên ngoài chỉ thuần là lính canh mà thôi. Sơn không biết có loại pháp thuật nào có thể làm cho cánh cửa đóng chặt mở ra không, nhưng kể cả có thì hiện tại cậu cũng chưa học được, chỉ có thể dùng vũ lực mà thôi. Sơn không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp là hai kiếm, cánh cửa dày cộm trước mặt bị cắt ra một lỗ vừa đủ một người đi vào. Phải nói là cánh cửa này vừa dày vừa chắc hơn cánh cửa Sơn từng cắt lúc trước, nhưng gặp kiếm của Sơn thì cũng không khác nhau là mấy, kết cục đều là dễ dàng bị cắt ra. Lối vào thì có rồi, nhưng lại kích hoạt báo động, phải hành động nhanh hơn mới được.