"Sư tỷ! Hôm nay muội đến đây là có một chuyện quan trọng cần tỷ giúp"
"Chuyện quan trọng sao?"
Nhan Thi Tình lập tức quỳ xuống dưới chân Nhan Tử Linh mà nghẹn ngào nói
"Sư tỷ! Muội mong tỷ có thể cùng muội xuống núi để cứu lấy một người"
Nhan Tử Linh khẽ nhíu mày
(Đây chính là lần đầu sư muội chủ động cầu xin ta, vậy rốt cuộc người cần cứu là mối quan hệ như thế nào đối với sư muội đây?)
"Muội cũng biết ta trước giờ sẽ không tùy tiện rời khỏi cốc"
"Muội biết! Cho nên muội mới phải đích thân đến nơi đây, nghĩ tình chúng ta cùng chung sư môn và cùng tình nghĩa trước đây muội mong tỷ có thể giúp muội lần này"
"Rốt cuộc người đó là thần thánh phương nào lại có thể khiến muội bận tâm đến như vậy?"
Nhan Thi Tình không lưỡng lự liền đáp
"Chàng ấy chính là người trong lòng của muội, hiện tại chàng ấy đang rất là nguy kịch, ngay lúc này cũng chỉ có mình tỷ mới có thể cứu lấy chàng ấy mà thôi"
Đôi mày của Nhan Tử Linh khẽ nhíu lại nhìn người đang quỳ dưới chân mình mà lòng chợt đau nhói
Nhiều năm trước đây khi Nhan Thi Tình vẫn còn ở nơi này, bọn họ hai người cứ như hình với bóng. Nhan Thi Tình lúc nào cũng dính lấy Nhan Tử Linh mà gọi sư tỷ, trong lòng của Nhan Tử Linh dần dần nhen nhóm một thứ tình cảm khó tả đối với tiểu sư muội, thế nhưng nó lại không phải đơn thuần chỉ là tình tỷ muội đồng môn mà chính là thứ tình cảm trái với luân thường đạo lý, thế đạo sẽ không thể nào chấp nhận đươc.
Vốn nghĩ rằng bọn họ sẽ cứ mãi như vậy cho đến một ngày nọ, khi chứng kiến những nam nhân khác cứ vây quanh sư muội của mình, trong lòng Nhan Tử Linh liền trở nên khó chịu nàng thật sự không muốn chôn giấu tình cảm của mình nữa, nàng muốn tiểu sư muội chỉ thuộc về riêng mình mà thôi, cho nên nàng đã quyết định thổ lộ hết lòng mình với tiểu sư muội, thế nhưng mọi chuyện lại không như ý muốn, tiểu sư muội không những đã từ chối mà lại còn tìm cách tránh né nàng
Cuối cùng không biết nguyên do vì đâu tiểu sư muội đã rời khỏi nơi này và không một lời từ giã với nàng. Nàng lòng đau như cắt, tự trách bản thân nếu như cứ mãi chôn giấu thứ tình cảm này thì có lẽ tiểu sư muội đã không rời xa nàng...
"Muội thật sự rất yêu hắn ta sao?
Nhan Thi Tình mím chặt môi khẽ gật đầu, nàng biết nếu nói ra như vậy sẽ tổn thương đến sư tỷ thế nhưng nàng không muốn sư tỷ cứ mãi không buông bỏ được nàng, đây coi như là điều nhẫn tâm nhất nàng từng làm đối với sư tý đi
Nhan Tử Linh khẽ gượng cười
"Được! Ta đồng ý giúp muội, sáng mai khởi hành"
Nhan Thi Tình trong lòng mừng rở liền nắm lấy tay của Nhan Tử Linh
"Đa tạ tỷ! Muội thật sự không biết nên phải như thế nào để báo đáp ân tình này của tỷ"
"Trước tiên muội hãy đứng lên đi, cơ thể muội vốn yếu ớt sao có thể quỳ mãi dưới đất được"
Nhan Tử Linh sau khi đỡ Nhan Thi Tình đứng lên lại nói tiếp
"Muội vẫn khoan hãy vui mừng, ta cũng chưa chắc sẽ cứu được hắn ta đâu"
"Sư tỷ..."
"Nhưng mà muội yên tâm, ta sẽ cố gắng hết sức mình để cứu hắn"
"Đa tạ tỷ"
(Nếu như sư tỷ biết được người ta thích lại là nữ nhân vậy thì sư tỷ có trách ta hay không? Năm đó rời khỏi cốc một phần là do phụ mẫu đột ngột qua đời cho nên ta mới phải trở về chăm sóc cho Tuyết Nhi, phần còn lại chính là ta thật sự muốn tránh né sư tỷ, bởi vì ngay từ ban đầu ta chỉ xem sư tỷ không khác gì là Tuyết Nhi, thế nhưng ngày hôm đó sư tỷ lại bày tỏ lòng mình với ta, ta liền cảm thấy hoảng hốt vô cùng, người mà ta luôn xem là tỷ tỷ thế nhưng lại nói lời yêu ta, trong lòng ta chính là rối như tơ vò, ta chỉ đành trốn tránh sư tỷ mà trở về Hắc Phong trại. Cho đến ngày hôm nay trở lại ta nhận thấy sư tỷ vẫn vậy, vẫn luôn quan tâm đến ta, sư tỷ... Kiếp này Tình Nhi chỉ đành phụ tấm chân tình của tỷ mà thôi]
Ở một nơi khác...
"Phụ vương người đã hứa với con rồi đó, người không được nuốt lời đâu"
Lão vương gia liền cười to
"Tuyệt không nuốt lời, ta liền cho người sắp xếp ngay, hai ngày sau sẽ tổ chức một buổi tiệc long trọng thông cáo với mọi người rằng Yên Vân chính là nghĩa nữ của ta"
Nam Cung Tử Yên vui mừng liền chờm tới hôn lên má của lão vương gia một ngụm
"Đa tạ phụ vương"
"Haha! Nhưng mà ta nghĩ vẫn nên thay cho con một cái tên tốt hơn nga... Ta nghĩ nên lấy tên là Nam Cung Uyển Đình đi, con thấy sao?"
"Đa tạ nghĩa phụ! Tên này rất hay, nữ nhi rất thích"
"Tốt tốt! Cứ quyết định như vậy đi"
Trong lòng của Yên Vân và Nam Cung Tử Yên thừa biết, lão vương gia đây chính là muốn tốt cho Yên Vân, bởi lẽ cái tên cũ của nàng đã vướng phải một thân phận mà nàng hiện giờ cũng không muốn nhắc đến.