"Tiểu thư người có mệt không? phía trước dường như có quán trà, chúng ta đến đó ngồi nghỉ một lúc rồi hẳn đi tiếp"
"Được"
Hai người chủ tớ cùng nhau tấp vào một trà lầu nhỏ gần đó, bên trong bài trí khá đơn sơ cũng không có quá nhiều khách nhân, Tiểu Thúy chọn một góc yên tĩnh và gọi một bình trà cùng vài cái màn thầu để lớt dạ, từ sáng sớm đến giờ chủ tớ họ vẫn chưa có gì bỏ bụng
"Tiểu thư người ăn đi"
"Muội cũng ăn đi"
Tiểu Thúy lấy một cái bánh bao đưa đến miệng cắn một ngụm lớn, miệng nhai ngồm ngàm, dường như là đang rất đói. Yên Vân khẽ lắc đầu mỉm cười, thuận tay rót một chung trà đưa đến trước mặt của Tiểu Thúy
"Muội ăn chậm thôi kẻo nghẹn"
"Nga... Đa tạ tiểu thư"
"Ê... Tại sao hai người lại ở đây?"
Yên Vân cùng Tiểu Thúy ngấn đầu lên thì nhìn thấy người ở trước mắt không ai khác chính là Nam Cung Tử Yên
"Tử Yên tỷ! Không phải tỷ đã lên đường trở về nhà rồi hay sao? Sao giờ lại xuất hiện ở nơi đây?"
"Ta vốn đang trên đường trở về phủ thì vô tình phát hiện ra lệnh bài trên người không thấy đâu cả, ta định sẽ trở lại chổ của muội xem có đánh rơi ở nơi đó hay không?"
Yên Vân cùng Tiểu Thúy đồng thanh ngơ ngác
"Lệnh bài sao?"
Nam Cung Tử Yên phát hiện ra chính mình đã lỡ liền đành cố tình đánh sang truyện khác
"À ờ... Hai người sao lại ở nơi này?"
Yên Vân khẽ thở dài cúi mặt, Tiểu Thúy liền xung phong kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Nam Cung Tử Yên nghe
Nam Cung Tử Yên nghe qua liền tức giận đập tay lên bàn hùng hổ nói
"Lý nào lại là như vậy? Bà ta dựa vào đâu mà có thể làm ra chuyện như vậy? Triệu Tử Duệ hắn đang ở đâu? Ta phải lập tức đi nói rõ ràng với hắn mới được, tuyệt đối không thể để cho muội phải chịu thiệt thòi được"
Yên Vân liền giữ chặt tay của Nam Cung Tử Yên lại, đôi mắt nàng rưng rưng ngấn lệ khẩn cầu
"Tử Yên tỷ! Muội cảm tạ lòng tốt của tỷ, thế nhưng dù gì thì người đó cũng là mẫu thân của Tử Duệ, muội không muốn chàng ấy phải rơi vào hoàn cảnh khó xử"
Nam Cung Tử Yên vẫn không thể nào nguôi giận được, trong lòng định sẵn phải làm điều gì đó để cứu vãn mối lương duyên này
"Được rồi đều nghe muội, nhưng mà muội đã có dự định gì chưa?"
Tiểu Thúy lúc này mới lên tiếng thay tiểu thư nhà nàng
"Tiểu thư nhà nô tỳ ngoại trừ Triệu công tử ra thì không còn ai là người thân cả, lão gia và phu nhân cũng đã qua đời từ hơn một năm trước rồi, nô tỳ và tiểu thư hiện giờ chính là tứ cố vô thân không nơi nương tựa"
Nam Cung Tử Yên thật đau lòng thay cho số phận của tiểu mỹ nhân này, thật đúng với câu hồng nhan bạc phận mà
"Vậy đi! Trước tiên hai người cứ theo ta trở về chổ của ta trước, chuyện khác từ từ ta sẽ giúp muội sau, có được không?"
"Chuyện này..."
Tiểu Thúy bên cạnh khẽ nói
"Tiểu thư! Chúng ta hiện giờ vẫn chưa biết phải đi đến nơi nào, hay cứ tạm thời trú ngụ lại ở chổ của Nam Cung tiểu thư trước đi, vã lại nhan sắc của người thật không tiện để xuất đầu lộ diện ra bên ngoài đâu"
"Tiểu Thúy nói đúng đó, hai người cứ đi theo ta, ít ra ta có thể bảo vệ được cho cả hai, muội thật sự chưa biết giang hồ hiểm ác đến mức nào đâu nga..."
Yên Vân đúng là đã bị Nam Cung Tử Yên dọa cho xanh mặt, nàng cuối cùng cũng đồng ý theo sự sắp xếp của
Nam Cung Tử Yên
"Haha! Được lắm! Chúng ta cũng nên tranh thủ đi thôi kẻo cửa thành sẽ đóng lại mất"
"Được"
Nam Cung Tử Yên liền tìm thuê một chiếc xe ngựa để cho Yên Vân và Tiểu Thúy ngồi cho thoải mái còn bản thân thì ngồi trên một con ngựa khác
"Phu nhân!"
"Um! Tử Duệ chàng ấy có ở nơi này không?"
"Thưa phu nhân! Lão gia ngài ấy hiện tại đang bất tỉnh ở bên trong"
Liễu Như Yên mắt mở to lớn tiếng nói
"Tại sao lại như vậy?"
Tên gia đinh giật mình kinh sợ vội quỳ xuống
"Phu nhân bớt giận, lão gia ngài ấy sau khi từ bên ngoài trở về liền bất tỉnh, tiểu nhân thật sự không biết nguyên nhân do đâu"
Liễu Như Yên nghe xong liền chạy thẳng đến phòng của Triệu Tử Duệ, vừa vào trong liền nhìn thấy Duệ mẫu hai mắt sưng đỏ đang ngồi bên cạnh giường nhìn Triệu Tử Duệ
"Mẫu thân... Người sao lại ở nơi này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Tử Duệ chàng ấy lại bất tỉnh?"
"Là lỗi của ta, nếu ta không đuổi ả nữ nhân kia đi thì Duệ Nhi cũng đã không tức giận đến nổi phải thổ huyết ra như vậy, người làm mẹ như ta thật đáng trách"
Liễu Như Yên nhíu mày cố gắng bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh an ủi Duệ mẫu
"Mẫu thân! Người tất cả đều là nghĩ cho chàng ấy, phu quân có lẽ chỉ là nhất thời nghĩ không thông thôi, mẫu thân xin người đừng quá đau lòng sẽ hại đến thân thể, phu quân tỉnh lại nhất định sẽ trách cứ Như Yên đã không chăm sóc cho người chu toàn"
Duệ mẫu lòng đau như cắt đưa mắt ngắm nhìn đứa con do chính mình sinh ra, hết lần này đến lần khác đều do mình hại. Từ lúc sinh ra đã phải sống trong hình hài một nam nhân, chưa kể từ nhỏ đã sốt cao dẫn đến trở nên khờ dại, hiện tại lại hôn mê bất tỉnh nằm tại đây
(Đây đúng là quả báo mà...]
"Mẫu thân! Người đã cho mời đại phu xem cho tướng công hay chưa?"
Duệ mẫu khẽ gật đầu
"Đã xem qua, vị nữ y sư đó chỉ để lại toa thuốc, sau đó nói là phải lên đường tìm sư tỷ của mình mới có thể cứu được Duệ nhi"
"Mẫu thân! Trước tiên người hãy trở về phủ lựa lời mà nói với phụ thân tránh để ngài ấy sẽ lo lắng, phu quân ở đây đã có Như Yên rồi, nếu chàng ấy tỉnh lại con sẽ nhanh chóng cho người trở về báo tin cho mẫu thân ngay"
Duệ mẫu cứ lưỡng lự mãi sau khi Như Yên khuyên giải thật lâu bà mới đồng ý trở về Triệu phủ