Sau khi bọn họ rời đi, Liễu Như Yên liền cẩn thận đóng kín cửa lại, nàng đi đến bên giường dùng khăn nhúng qua nước sau vắt khô nhẹ nhàng giúp Triệu Tử Duệ lau mặt
Triệu Tử Duệ khẽ mỉm cười nhìn ngắm dung nhan mỹ miều của Liễu Như Yên
"Sao vậy... Mặt thiếp có dính gì sao?"
Triệu Tử Duệ khẽ lắc đầu
"Chỉ là... ta cảm thấy nương tử của ta quả thật xinh đẹp, đến cả hoa cũng phải khiêm nhường khi đứng trước nàng"
Liễu Như Yên khẽ nâng tay áo che miệng cười (43
"Chàng đây là vừa ăn phải mật hoa hay sao, những lời nói ra cũng thật êm tai"
Triệu Tử Duệ liền bật dậy vẻ mặt nghiêm túc
"Những lời ta vừa nói ra chính là sự thật không hề giả dối, Triệu Tử Duệ ta đúng là có phúc ba đời mới được cùng chung chăn gối với nàng, nương tử..."
Triệu Tử Duệ nói được một lúc lại giả vờ ngáp ngắn ngáp dài
"Nương tử nghỉ ngơi thôi"
Liễu Như Yên khẽ gật đầu nàng thổi tắt nến sau đó trở lại giường, vừa đưa tay ra liền bị Triệu Tử Duệ nắm lấy kéo người đặt dưới thân mình
Liễu Như Yên tuy có chút giật mình thế nhưng nàng cũng không có phản ứng lại
Triệu Tử Duệ thoăn thoắt cởi sạch y phục của Liễu Như Yên ném xuống dưới nền nhà, sau đó bàn tay của Triệu Tử Duệ khẽ lướt trên làn da mịn màng mềm mại của Liễu Như Yên
"Nương tử nàng thật đẹp"
Liễu Như Yên khẽ bật cười nắm lấy tay của người kia
"Chàng miệng lưỡi cũng thật trơn tru"
Triệu Tử Duệ mỉm cười cúi người xuống hôn lên môi của Liễu Như Yên
"Nương tử... Ta yêu nàng"
"Ta cũng yêu chàng tướng công"
Triệu Tử Duệ khóe miệng khẽ câu lên, thoăn thoắt cởi sạch cả y phục trên người mình quăng đi
"Nương tử! Ta đến đây"
Đêm đó bên trong căn phòng của hai người phát ra những thứ âm thanh đúng là không nhỏ, thật may tất cả người hầu đều đã được cho lui trở về phòng nghỉ ngơi hết, nếu không Liễu Như Yên thật không biết dấu mặt vào đâu, chỉ trách Triệu Tử Duệ sức lực quá là thịnh đi, khiến nàng đến sáng lại dậy không nổi
"Nương tử! Tử Duệ thật không ngoan khiến cho nương tử..."
Liễu Như Yên liền nhanh tay bịt miệng của Triệu Tử Duệ lại, nàng khẽ nói
"Chàng đó! Chuyện này cũng không nên nói ra miệng như vậy đâu"
Triệu Tử Duệ khẽ mỉm cười hôn lên môi của Liễu Như Yên
"Nàng ngại sao? Ở đây chỉ có ta với nàng thôi"
Liễu Như Yên đôi má dần ửng hồng
"Nhưng mà... Thiếp vẫn hơi ngại"
Triệu Tử Duệ bật cười hôn lên má của Liễu Như Yên một ngụm
Ngày hôm sau...
"Chàng lên đường nhớ cẩn thận, nhớ gửi lời thăm hỏi của thiếp đến muội ấy"
"Ta đã biết... Nương tử của ta đúng thật là một mỹ nhân vừa đẹp người tính tình lại thật tốt nga"
Liễu Như Yên mỉm cười vỗ nhẹ lên vai của Triệu Tử Duệ
"Dẻo miệng! Chàng đó nên tranh thủ lên đường đi kẻo trời tối"
Triệu Tử Duệ sau khi hôn tạm biệt thê tử của mình liền bước lên xe ngựa
"A Phúc đi thôi"
"Vâng thưa nhị thiếu gia"
Xe ngựa đi được một lúc Liễu Như Yên mới xoay người vào trong, không ngờ Duệ mẫu đã chờ sẳn ở Nam Viện khá lâu rồi
liễu Như Yên vâng lời liền ngồi xuống bên cạnh Duệ mẫu
Duệ Mẫu trầm ngâm một lúc thì mở lời
"Con nói thật với mẫu thân xem, Duệ Nhi có phải bên ngoài còn có nữ nhân khác hay không?"
"Mẫu thân! Chuyện này..."
Liễu Như Yên chỉ cúi đầu không dám đáp lại
(Chuyện này sao có thể nói ra được,Yên Vân muội ấy cũng chính là người của tướng công, thế nhưng muội ấy lại xuất thân từ thanh lâu, nếu để mẫu thân biết được e là chuyện không còn đơn giản nữa)
"Ta đã đoán được vài phần, chuyện này theo con nghĩ nên làm như thế nào cho thỏả"
"Mẫu thân! Chuyện này Như Yên cũng đã biết, vị cô nương ấy chính là thật tâm đối với tướng công, Như Yên xin mẫu thân suy xét"
Duệ mẫu khẽ mỉm cười nhẹ nhàng xoa đầu của Liễu Như yên
"Đứa nhỏ này ngươi ta chính là đang tranh giành phu quân của con, ấy vậy mà con lại muốn xin xỏ thay cô ta hay sao?"
"Mẫu thân..."
Duệ mẫu khẽ thở dài đỡ Liễu Như Yên đứng lên
"Con đó luôn luôn lương thiện như vậy, vậy ra con không ngại Duệ nhi có thêm thiếp thất hay sao?"
Liều Như Yên khẽ lắc đầu
"Tướng công dù trong lòng có thêm nữ nhân khác thì chàng ấy vẫn chưa từng bỏ rơi Như Yên, mẫu thân! Như Yên và tướng công vẫn rất tốt, người cứ yên tâm"
"Được rồi! Ta sẽ có an bài thỏa đáng"
Duệ mẫu nói xong thì liền đứng lên rời đi
Liễu Như Yên lặng người nhìn theo
(Mẫu thân! Người sẽ không chia rẽ bọn họ chứ?)
Xe ngựa của Triệu Tử Duệ đang đi thì đột nhiên dừng lại
"A Phúc..."
Bên ngoài im lặng như tờ, A Phúc cũng không có đáp lại
Triệu Tử Duệ khẽ cau mày trong lòng có chút lo lắng thế nhưng vẫn quyết định vén màn bước ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì
Vừa ló đầu ra liền bị người nào đó đánh một phát vào sau gáy sau đó thì liền bất tỉnh.