Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 819



Sau khi chấm dứt một tháng trăng mật, Trì Am hận không thể xách hành lý về nhà.

Nếu còn tiếp tục trăng mật nữa thì cô sẽ thành cỏ héo mất.

Có trời chứng giám, trong thế giới không có linh khí này, cô chỉ là một người bình thường, tố chất thân thể cũng chỉ hơn được người thường một chút, không thể chịu nổi Ma Thần nào đó dằn vặt.

“Vội thế làm gì?” Tư Ngang vòng lấy eo cô, gác trán mình lên trán cô, giọng nói thân mật vô cùng.

Trì Am lạnh mặt trừng mắt: “Không vội là em lại chết sớm cho xem.”

“Không đâu, có anh đây rồi!” Tư Ngang cực tự tin.

Trì Am chợt nghĩ đến gì đó, nhìn về phía nhẫn cưới trên tay, nghi hoặc hỏi anh: “Yêu Yêu cũng ở thế giới này à?”

“Không, bị anh ném về tinh không rồi.”

Trì Am: “...”

Cái gọi là tinh không hẳn là nơi cô dừng tạm khi thoát ly khỏi Tam Thiên Luân Hồi giới, ở nơi đó có thể nhìn thấy những vì sao biến ảo từ ba nghìn thế giới mà thành, mỗi chấm sao tương đương một thế giới, chúng nó mãi mãi tồn tại, chỉ cần không có ao phá hỏng Tam Thiên Luân Hồi giới, Tam Thiên Luân Hồi giới vận chuyển bằng quy tắc của chính mình, hòa thành một viên tinh cầu sinh mệnh, chúng sinh ở bên trong cũng trải qua sinh lão bệnh tử, tuần hoàn quy tắc tự nhiên.

Tam Thiên Luân Hồi giới này đúng như Yêu Yêu từng nói, mỗi thế giới đều là tồn tại vô cùng chân thực.

Dù là thần cũng không thể nhúng tay vào quy tắc vận chuyển của Tam Thiên Luân Hồi giới, chỉ có thể lợi dụng sơ hở. Đây được coi như tác phẩm kiệt xuất nhất của chúng thần, ban đầu nó tồn tại như một thần khí, sau lại biến thành nơi lưu đày linh hồn của thần phạm tội, khiến cho quy tắc của nó ngày càng hoàn thiện, cuối cùng sinh ra một đám sinh mệnh thể, biến thành dáng vẻ đầy đủ như bây giờ.

Có lẽ một ngày nào đó, Tam Thiên Luân Hồi giới sẽ thoát ly khỏi gông cùm xiềng xích của chúng thần, biến thành một thế giới bên ngoài hoàn toàn độc lập khỏi Thần Linh giới và Tiên Linh giới.

“Nghĩ gì thế?” Một giọng nam vang lên bên tai Trì Am.

Trì Am quay đầu nhìn anh, mặt mày chứa đựng ý cười: “Suy nghĩ Tam Thiên Luân Hồi giới rốt cuộc là thế nào, về sau lại thành thế nào?”

Tiếp đó, ánh mắt Tư Ngang nhìn cô khiến cô cảm thấy như mình đang ăn no rửng mỡ vậy.

Sau đó anh vươn tay tới ôm cô vào lòng: “Còn mấy tiếng nữa mới về đến nhà, nghỉ ngơi tạm một lát đã.”

Lúc này bọn họ đang trên máy bay từ bán cầu Nam bay sang bán cầu Bắc, lâu lắm rồi Trì Am không ngồi loại phương tiện bay chậm như thế này, cũng rất hoài niệm.

Cô mỉm cười tựa vào lòng anh, nhanh chóng nhắm mắt lại, để thân thể nghỉ ngơi.

Toàn bộ ký ức đã thức tỉnh, khi trở lại thế giới này thần thức của cô cũng mạnh vô cùng. Nhưng mặc cho thần thức mạnh đến đâu thì thân thể cũng chỉ là phàm thai, cần nghỉ ngơi đầy đủ, nếu không sẽ thật sự bị vị nào đó vắt khô, biến thành cây cỏ úa.

Mất mặt quá.

Khi máy bay dừng lại, Trì Am bị người đàn ông bế lên, tinh thần cũng tỉnh táo cả rồi.

Nhưng cô không nhúc nhích, nằm yên để anh bế ra ngoài.

Trợ lý đời sống của anh cầm hành lý đi theo sau lưng bọn họ như một cái bóng lặng lẽ. Thời gian này trợ lý bị tình cảm giữa ông chủ và bà chủ ngược tâm, ban đầu thì khiếp sợ chứ giờ thì chết lặng rồi.

Ban đầu trợ lý còn cảm thấy bà chủ rất kháng cự cuộc hôn nhân này, kịch bản cô bé lọ lem gả vào nhà giàu có không hợp với cô lắm. Vì cô bé lọ lem này một mực muốn chia tay, tự mình độc lập nỗ lực, nhưng vấn đề là tổng giám đốc nhà giàu của bọn họ không chịu chia tay, dám chia tay là sẽ lập tức hắc hóa, ngược chết người.

Mấy trợ lý đời sống đều cảm thấy sau khi kết hôn chính là địa ngục, ai dè vừa cưới xong, thái độ cả hai lập tức thay đổi, tình cảm tốt cứ như ngâm trong vại mật vậy.

Có phải bà chủ bị kích thích gì không? Vì sao thái độ thay đổi nhanh vậy?

Hay cô ấy cảm thấy sự đã rồi, so với phản kháng sau đó bị hành còn không bằng nằm thẳng hưởng thụ?

Trợ lý đời sống vẻ mặt trầm ổn theo sát ông chủ vẫn đang show ân ái xuống máy bay, trong lòng âm thầm suy luận, mãi tới khi phát hiện một tầm mắt cách đó không xa.

Trợ lý đời sống cảm thấy mình hoa mắt rồi, mãi tới khi cô gái váy trắng xinh đẹp như tiên nữ bên kia xoay người rời đi, lưu lại bóng dáng làm người ta suy nghĩ vẩn vơ, trợ lý đời sống mới khẳng định mình không hoa mắt.

Trợ lý đời sống chợt cảm thấy, tương lai vẫn có thể có địa ngục.

Về đến nhà, Trì Am ngồi phịch trên giường không muốn nhúc nhích.

“Mệt à?” Tư Ngang cúi người cọ mặt cô.

Trì Am bĩu môi, tủi thân đáp một tiếng.

Cô cho rằng bày ra dáng vẻ tủi thân chắc chắn có thể khiến anh đau lòng, nào ngờ người này lạnh lùng vô tình không thèm nhìn thấy cô tủi thân, dùng một tay ôm cô vào phòng tắm, đầu tiên là cẩn thận tắm rửa cho cô, sau đó trực tiếp làm cô.

Trì Am sụp đổ: “Anh đủ chưa thế?”

Người đàn ông đang đè nặng cô cúi đầu nhìn xuống, dùng ngón tay mơn trớn môi cô, giọng nói khàn vô cùng: “Em có biết khi anh dừng lại ở thế giới này, việc anh muốn làm nhất khi gặp được em không có ký ức là gì không?”

Trì Am hết hồn, lập tức nói theo bản năng: “Em không muốn nghe, được không?”

“Đương nhiên không được!” Anh hôn lên gương mặt mềm mịn tinh xảo của cô, dịu dàng nói: “Anh nghĩ, chờ khi em khôi phục trí nhớ, em nhất định sẽ vội vàng về lại thế giới này tìm anh, đến lúc ấy anh sẽ nhốt em lại, đặt em ở nơi chỉ mình anh nhìn thấy được, để em mỗi ngày chỉ có thể nhìn thấy anh, ăn đồ anh nấu, mặc đồ anh chọn, nghe lời anh nói, làm chuyện anh thích… ăn uống tiêu tiểu đều phải qua tay anh…”

Trì Am: = = Biến, biến thái!!

Tư Lăng nương, nhi tử của người tiến vào Tam Thiên Luân Hồi giới hình như càng thêm biến thái rồi. Phải nàm sao?

Sau đó Trì Am vỗ vỗ ngực, may mắn nói: “May là anh không làm như vậy, anh vẫn tốt lắm, đúng không?” Cô mong đợi nhìn anh.

Tư Ngang cười, lại cúi đầu hôn cô, giọng nói ngọt như mật.

“Dù sao… Vẫn còn nhiều thời gian.”

Cái cụm “Vẫn còn nhiều thời gian” nghe đáng sợ quá vậy.

Phát hiện người đàn ông này càng biến thái hơn lúc mới sinh ở Tiên Linh giới, Trì Am lập tức ngoan không chịu nổi, thầm nghĩ chờ hai người đều thoát ly Tam Thiên Luân Hồi giới, nhất định phải nắn lại tính tình của anh.

Cô không tin nhiều thời gian như vậy mà cô không uốn nắn lại được.

Hiện giờ… cứ để anh được hí hửng chút đi.

Sau tuần trăng mật, Trì Am thúc giục Tư Ngang về công ty đi làm.

“Bây giờ anh là tổng giám đốc đấy, anh nuôi tới cả chục nghìn người, bọn họ đều dựa vào anh để kiếm cơm, anh không thể bỏ bê được.” Trì Am lời lẽ chính nghĩa hùng hồn, sợ anh không tin còn bổ sung: “Tuy nơi này là Tam Thiên Luân Hồi giới nhưng vẫn chú ý tới công đức vận thế, phúc trạch của em cũng dựa vào đó, chúng ta không làm chuyện tổn hại tới âm đức được không?”

Tư Ngang như cười như không nhìn cô, chỉ là công việc của một người phàm mà lại bị cô nói ra như vậy. Cô gái này cũng thật giỏi bịa.

Nhưng anh lại rất thích, ôm mặt cô dịu dàng hôn một cái: “Được.”

Trì Am vui vô cùng, tốt quá rồi, cuối cùng ném người đàn ông này đến công ty, cô có thể tự do.

“Nhưng em muốn ở nhà à? Có muốn đi làm chút gì không?” Tư Ngang nắm tay cô nghịch, lơ đãng hỏi.

Mắt Trì Am đảo như rang lạc, ngáp một cái, vẻ mặt lười nhác: “Em vất vả nhiều thế giới như vậy, khó lắm mới có thế giới bình thường thuần túy thế này, không cần liều mạng, cũng không cần lo lắng chết sớm, đương nhiên phải nghỉ ngơi cho tốt thôi. Giờ em là vợ anh, chồng nuôi vợ là chuyện đương nhiên, chẳng lẽ anh không muốn nuôi em à?”

Tư Ngang bị lời này của cô chọc cười.

Cho dù ở Tiên Linh giới vẫn là ở Tam Thiên Luân Hồi giới, anh đương nhiên nguyện ý nuôi cô.

Chỉ là Đế Lâm Tiên Thảo thân mang phúc vận, thường thường vận khí sẽ tốt hơn anh nhiều. Ngay cả chuyện anh có thể bình an giáng thế đều nhờ cô che chở. Nghiêm khắc mà nói, phải là cô lợi hại hơn anh mới đúng.

Vì thế Tư Ngang rất nghe lời, ngoan ngoãn về công ty đi làm.

Đám trợ lý đặc biệt và trợ lý đời sống của Tập đoàn Tư Thị đều kinh ngạc chết khiếp, không ngờ sau khi ông chủ kết hôn lại hóa thân thành lãnh đạo tận chức tận trách như vậy. Trông thôi cũng thấy sợ!

Ai nấy đều vô cùng kính nể bà chủ mới nhậm chức Trì Am này.

Ông chủ bệnh thần kinh như vậy, chắc cũng chỉ có bà chủ mới hàng phục được. Sau này có bà chủ ở đây, chắc bọn họ không cần lo tới chuyện ông chủ bất chợt hắc hóa muốn xử lý cái tòa soạn báo nữa chứ?

Tư Ngang trở về làm ông chủ, Trì Am ngày nào cũng ru rú ở nhà, ban ngày nằm ngay đơ, buổi tối chờ vị nào đó về nấu cơm cho ăn, đêm khuya vận động mạnh một chút.

Không thể suy đồi hơn được nữa.

Diệp Lạc bớt thời gian đến nhìn cô, phát hiện Trì Am ngày nào cũng nằm ườn ở nhà, trong lòng không thể tin nổi.

“Nếu không phải quen nhau mười năm mình tuyệt đối không nhận ra cô gái biếng nhác này lại từng là nữ thần trong trường bọn mình đấy! Ý chí tiến thủ của cậu đâu? Kế hoạch làm người phụ nữ mạnh mẽ của cậu đâu? Kết hôn xong bị chồng cậu ăn mất rồi à?”

Trì Am: “... Bây giờ mình đang nghỉ ngơi.”

Diệp Lạc “à” một tiếng, đồng ý: “Đúng là cậu cần nghỉ ngơi, ngẫm lại thời gian cậu liều mạng học tập, mình nhìn thôi cũng phải đau lòng giùm ba mẹ cậu. Giờ thì khổ tận cam lai rồi, thành mợ chủ nhà giàu, có tài phú vô tận hưởng thụ, nghỉ ngơi một chút cũng tốt. Đúng rồi, cậu định nghỉ ngơi bao lâu?”

“Cả đời.”

Diệp Lạc: “...”

Diệp Lạc đỡ trán, kéo người dậy: “Đừng có ườn ra ở nhà nữa, nằm tiếp nữa thì thành con lười thật bây giờ! Dậy theo mình đi tới hội đấu giá đi.”

Trì Am lười biếng không muốn nhúc nhích.

Diệp Lạc lại đỡ trán, chỉ đành giúp cô tìm quần áo, nhét quần áo vào lòng ngực cô, sau đó đẩy mạnh người vào phòng thay đồ.

“Chắc cậu không đến mức muốn mình thay cho cậu đấy chứ?” Diệp Lạc nghi hoặc nhìn cô, chợt cảm thấy người bạn tri kỷ của mình sắp khiến mình không thể nhận ra rồi.

“Ý hay đấy.” Trì Am cực kỳ hào phóng, thời gian này cô bị người đàn ông kia chiều hư rồi, áo đến giơ tay cơm tới há mồm, thật sự không thể tàn phế hơn.

Lý do của cô cũng đúng lý hợp tình, vất vả nhiều thế giới như vậy rồi, thanh nhàn một đời thì đã làm sao?

Không hề cảm thấy trạng thái hiện tại của mình là sỉ nhục của phái nữ.

Da mặt Diệp Lạc run rẩy, không thể tin được cô gái này mặt dày như thế, đành phải bước vào thay quần áo cho cô.

Bỗng, Diệp Lạc “oa” một tiếng, nhìn chằm chằm phần dưới cổ không thể miêu tả của cô, cười hì hì: “Đúng là phụ nữ cưới chồng rồi khác hẳn xử nữ nha, có hương vị, có sức hút… ngày nào chồng cậu cũng nỗ lực ghê nhỉ, tưới tắm cho cậu xinh đẹp thế này.”

Trì Am: “...”

Da mặt Trì Am có dày hơn nữa cũng không chịu nổi người nào đó bắt đầu nói chuyện đen tối, cô đẩy Diệp Lạc ra ngoài, tự thay quần áo.

Sau khi chuẩn bị xong, hai cô gái cùng ra cửa.

Ngồi ở trong xe, Diệp Lạc bỗng dưng hơi bực mình.

“Làm sao vậy?” Trì Am khó hiểu nhìn cô ấy, không phải vừa rồi còn vui vẻ à?

Diệp lạc buồn bực nói: “Dạo này không biết thế nào, bên cạnh mình với ông xã đều xuất hiện rất nhiều người kỳ quái. Bọn họ lạ lắm, cứ như muốn dày vò cho mình ly hôn với ông xã mới chịu ấy. Nếu không phải ý chí ông xã mình tốt hơn người bình thường thì đúng là bị người ta thực hiện thành công rồi.”

Mới đầu Trì Am nghe còn không để ở trong lòng, càng nghe đến cuối càng thấy lạ.

Sao những người xuất hiện bên cạnh vợ chồng Diệp Lạc cứ như người mang hệ thống làm nhiệm vụ công lược vậy?

Chẳng lẽ những hệ thống này cũng là khí linh biến thành? Tựa như khi Yêu Yêu lừa cô đi làm nhiệm vụ vậy, khí linh lừa người cũng rất tận chức tận trách.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.