Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 818



Thật ra là nguyện vọng của chính mình.

Còn lúc ban đầu, người ở trong đầu nói nàng là người làm nhiệm vụ thật ra chính là Yêu Yêu.

Linh hồn lực của nàng bị suy yếu quá nhiều, thành ra Yêu Yêu không thể lộ ra nhiều tin tức hơn cho nàng, tránh cho bị linh khí do Thập Phương Thiên Thần phái vào Luân Hồi giới để xoá bỏ bọn họ phát hiện ra, chỉ có thể dùng phương pháp này nhắc nhở nàng, để nàng mau chóng tìm được Tư Ngang, cố gắng sống sót.

Có thể sống thời gian càng lâu càng có lợi cho nàng.

Sau khi nghĩ kỹ nguyên nhân kết quả, Trì Am lại hỏi: “Đúng rồi, vì sao từ đời thứ chín trăm linh một ta có thể ngẫu nhiên giữ lại trí nhớ?”

Đời thứ chín trăm linh một cũng là đời nàng sống ở hiện đại, đó là lần đầu tiên nàng nhớ được Tư Ngang.

Cũng là lần đầu tiên nàng rung động, hận không thể cưa đổ người này, còn bị cô bạn tốt Diệp Lạc giật giây kia tò te í ọ với người ta. Thật ra không cần giật giây nàng cũng đã muốn í tọ tò te rồi.

Khụ, tất cả đều là cái cớ của nàng thôi.

“Là ranh con Ma Thần kia không thể chịu đựng được cảnh bỏ lỡ ngươi thêm nữa, hắn lấy trí nhớ làm đại giới, phong bế trí nhớ chính mình, lựa chọn cho ngươi thức tỉnh, để ngươi quyết định vận mệnh của cả hai.” Yêu Yêu đáp.

Thân là một thần, còn là Ma Thần trời sinh, cho dù bị chúng thần thừa dịp hắn chưa chuẩn bị gì đã ném vào Luân Hồi giới thì cũng không thể nào áp chế hắn hoàn toàn, ít nhất đến thời điểm thỏa đáng ở mỗi thế giới, hắn đều có thể nhớ lại lai lịch và tình cảnh mình đang rơi vào, và cả những khí linh khắp nơi đuổi giết hắn nữa.

Vì thế, hắn cũng biết rất nhiều khí linh do Thập Phương Thiên Thần phái tới và cả những nhân loại bị khí linh khống chế.

Nhưng cho dù mỗi một thế giới hắn đều thoải mái tích trữ, bảo vệ linh hồn lực của chính mình nhưng lại luôn không thể gặp được Trì An tiến vào Luân Hồi giới cùng hắn, người lựa chọn dùng phúc trạch của mình che chở cho hắn bình an vượt qua.

Hắn sắp điên rồi.

Trì Am là người vô cùng đặc biệt đối với hắn, là nàng che chở cho hắn bình an giáng thế, cùng hắn trưởng thành, là thê tử của hắn, là người hắn yêu say đắm cả đời, dù chết cũng không buông tay.

Tình yêu của Ma tộc chính là kiểu vặn vẹo biến thái như vậy đấy.

Thế nên, sau khi bỏ lỡ quá nhiều thế giới, cuối cùng hắn cũng không thể chịu đừng nổi nữa, hắn phong ấn trí nhớ của mình lại, để lại cơ hội cho Trì Am, để nàng quyết định vận mệnh của cả hai.

Cho nên, một trăm thế giới sau đó, thỉnh thoảng hắn có thể may mắn gặp được nàng khôi phục trí nhớ, nếu không, bọn họ vẫn sẽ vô tình bỏ lỡ, nàng chết sớm, hắn một mực đau khổ chờ nàng, mãi tới khi một đời chấm dứt.

Đây là lý do về sau nàng có thể may mắn có được ký ức xuyên qua tìm hắn, mà mỗi đời hắn đều không có ký ức.

Có lẽ ở mỗi thế giới, trước khi chết hắn sẽ có thể khôi phục trí nhớ, nhưng cũng chỉ là một đoạn thời gian ngắn ngủi.

Tâm trạng Trì Am ngổn ngang cảm xúc, không nhịn lòng được mà khép hờ mi lại, cảm thụ tình cảm Tư Ngang dành cho mình.

Thân là một gốc Đế Lâm Tiên Thảo, nàng vì hắn sinh ra phàm tâm, có được thất tình lục dục, hắn dành trọn trái tim của mình cho nàng, coi nàng như sinh mệnh, nàng cũng đâu phải không như vậy?

Trì Am hít sâu một hơi, nói với Yêu Yêu: “Yêu Yêu, chúng ta đi mang Tư Ngang về thôi, Ma Đế với nương và mọi người đều đang đợi hắn.”

Yêu Yêu hờ hững đáp một tiếng: “Là ngươi đi đưa hắn về chứ không phải ta.”

Trì Am khẽ cười mà không phản bác.

Nàng đứng lên, duỗi lưng một cái, nở nụ cười ấm áp: “Vậy ta đi tìm Tư Ngang nha.”

Yêu Yêu phất tay áo, một luồng sáng đỏ rơi xuống người Trì Am, cuốn nàng về một chấm nhỏ giữa biển sao.

Đó là thế giới đời thứ chín trăm linh một của Trì Am, một xã hội hiện đại vô cùng bình thường, cũng là nơi Tư Ngang lựa chọn làm cứ điểm, sau mỗi lần luân hồi chuyển thế, hắn sẽ quay lại ở một thời gian.

Cũng là tại thế giới này, Tư Ngang lựa chọn phong ấn trí nhớ của bản thân.



Trì Am lại từ bóng đêm mở to mắt, thấy người đàn ông đang ngồi xổm trước mặt.

Anh mặc bộ vest màu đen, áo sơ mi trắng, trong tay bưng một cốc sữa đang ngồi trước mặt cô, đôi mắt tím sâu thẳm nhìn cô không chớp mắt, trong mắt là sự điên cuồng vặn vẹo khiến trái tim người ta đập dồn dập.

Mãi đến khi Trì Am mở to mắt, vẻ vặn vẹo kia vẫn còn lưu lại.

Thấy Tư Ngang, Trì Am cười rộ lên, mặc cho lúc này anh trông có vẻ vô cùng đáng sợ nhưng cô vẫn cứ bổ nhào vào lòng anh không chút do dự.

“Tư Ngang, em về rồi đây!”

Sữa trong tay anh bị động tác của cô làm rơi xuống đất, nhưng lúc này không ai để ý đến nó cả. Anh vươn tay ôm siết lấy cô gái vừa nhào vào lòng mình.

Trì Am ôm anh, vừa cười vừa ríu rít, trên người vẫn đang mặc bộ váy cưới trắng tinh kia.

“Tư Ngang, em nhớ ra cả rồi… Xin lỗi, để anh chờ lâu.” Dứt lời, cô nâng mặt anh lên, dùng sức hôn thật mạnh.

Tư Ngang khẽ run lên, sau đó cũng bật cười, đôi mắt tím hơi nheo lại: “Tốt lắm!”

Nói xong, anh ôm eo cô, bế cô dậy.

Trì Am giật mình kêu lên, sau đó nhìn ngó bốn phía, thấy những vật dụng hiện đại hóa xung quanh mới nhớ ra nơi này là đời thứ chín trăm linh một của mình ở Luân Hồi giới.

Mà ở đời này, nàng còn chưa đi hết đã vì Tư Ngang phong ấn trí nhớ mà rời đi trước.

Trong các thế giới sau đó, có mười bốn đời cô có thể khôi phục trí nhớ, mãi tới đời tại dân quốc kia, tìm hiểu được lực lượng U Minh, linh hồn lực khôi phục mới có thể thoát khỏi trói buộc của Luân Hồi giới.

Nhưng vì Tư Ngang phong ấn trí nhớ, cho dù trải qua bao nhiêu đời anh đều sẽ quay lại nơi đây chờ cô.

Anh giao vận mệnh của cả hai cho cô, vừa cùng cô luân hồi chuyển thế, vừa ở đây chờ cô.

Trì Am càng nghĩ càng thấy đau lòng, không nhịn được lại ôm cổ anh, tặng anh một nụ hôn ấm áp.

Đáng tiếc, thứ Tư Ngang muốn không chỉ là một nụ hôn.

Khi Trì Am bị ném đến chiếc giường mới tinh, váy cưới trên người bị xé rách, cô ngây ngẩn cả người: “Khoan đã, chẳng lẽ anh không muốn nghe em nói gì à? Ví dụ như, mẫu thân và mọi người vẫn đang chờ chúng ta trở về…”

“Không muốn!” Tư Ngang lạnh lùng nói: “Ít nhất một đời này, anh chỉ muốn em chết ở trên giường!”

Trì Am: “...”

Trì Am chợt nhớ tới, nhiều đời như vậy người đàn ông này luôn nghi ngờ cô có gian phu ở bên ngoài, sau đó chết sớm đi sớm…

Da đầu cô tê rần cả lên.

“... Chuyện đó… không phải tại em đâu, lúc đó em không có trí nhớ mà. Hơn nữa mỗi thế giới người em gặp được đều là anh, chính anh không có ký ức mới cảm thấy em có gian phu chứ.”

Tư Ngang cười lạnh: “Anh biết, đây là do đám thần làm, sau này anh sẽ tìm bọn họ tính sổ, nhưng hiện tại anh chỉ muốn làm em thôi.”

Trì Am: “...”



Hôm sau, Trì Am đau eo đau lưng ngồi dậy khỏi giường tân hôn đã bị người đàn ông sau lưng ôm kéo lại giường.

“Em muốn làm gì? Không mệt à?” Anh nhẹ nhàng hôn vào gáy cô.

Trì Am khàn khàn giọng mũi nói: “Tổng giám đốc Tư, em bây giờ chỉ là người phàm tục thôi, cần giải quyết vấn đề sinh lý.”

Tư Ngang: “...”

Giải quyết sinh lý tương đối rườm rà, chờ Trì Am ngồi trước bàn ăn sạch sẽ sáng sủa, nhìn người đàn ông bận rộn trong bếp, không nhịn được mà cười híp cả mắt.

Điện thoại di động bên cạnh chợt vang lên.

Trì Am nhận máy, nghe được một giọng nữ cười nói: “Am Am, tân hôn vui vẻ nhé! Khi nào hai người đi hưởng tuần trăng mật?”

“Ba ngày sau đi, sao hả, cậu cũng muốn cùng đi à?”

“Xí, đi cái gì mà đi? Người ta kết hôn từ tám trăm năm trước rồi có được không, còn tuần trăng mật gì nữa? Chỉ gọi để quan tâm đêm tân hôn của cậu chút thôi… Ờm… cậu còn ổn chứ?”

Trì Am lập tức hiểu nguyên nhân cô bạn gọi điện, nghĩ đến lúc không có trí nhớ, thái độ của mình với Tư Ngang… Cũng không thể trách cô bạn tốt Diệp Lạc của cô quan tâm được.

Vậy là Trì Am lập tức đáp lời: “Yên tâm đi, mình rất ổn, mình yêu chết người đàn ông này luôn rồi, hận không thể ở bên anh ấy đến ngàn đời vạn thế!”

Diệp Lạc: “... Chị ơi, chị sửa miệng nhanh thế.”

“Hết cách rồi, mình chợt phát hiện mình và anh ấy có nhân duyên ngàn thế, dù anh ấy biến thái hay có bệnh thần kinh gì đi nữa thì mình cũng yêu anh ấy chết đi được.”

Diệp lạc: “... Ha ha, đùa hay lắm.

Trì Am cười mà không nói gì.

Nhưng biết được bạn tốt đã nghĩ thông suốt, Diệp Lạc cũng không quan tâm thêm nữa, lại chúc mừng một tiếng rồi cụp điện thoại.

Vừa chấm dứt trò chuyện, một bàn tay nâng cằm Trì Am lên, tiếp theo là một nụ hôn ấm áp rơi lên môi cô.

“Em muốn đi đâu hưởng tuần trăng mật?” Tư Ngang khàn giọng hỏi.

Trì Am nhìn vào mắt anh, thấy được bóng mình phản chiếu trong đôi mắt kia tựa như đã bị anh khóa sâu nơi đáy lòng, tình cảm cuồng nhiệt đáng sợ kia gần như muốn hủy diệt lý trí của cô.

Nhưng cô không trốn tránh, ngược lại còn dựa ra phía sau, nhét mình vào lòng anh: “Đi đâu cũng được.”

Tư Ngang rất nhanh đã quyết định xong nơi hưởng tuần trăng mật.

Trì Am nhìn ngắm hồi lâu, không nhịn được hỏi: “Anh thật sự không muốn quay lại Tiên Linh giới à?”

“Không phải không muốn, mà là… cần phải sống hết đời này mới rời đi được.” Tư Ngang nhìn cô chăm chú: “Em có thể tới tìm anh, anh rất mừng. Ở mấy thế giới kia có quá nhiều thứ bên ngoài quấy rầy chúng ta, đời này anh chỉ muốn sống một cuộc sống bình đạm bên em thôi.”

Ngực Trì Am nóng lên, cũng không khuyên nữa.

Ba ngày sau, chờ Tư Ngang chuẩn bị hành lý xong, đứng dưới ánh mặt trời rạng ngời vươn tay về phía Trì Am, nụ cười lập tức nở rộ trên mặt cô.

Trì Am vươn tay đặt vào lòng bàn tay anh, để mặc bàn tay to lớn ấm áp kia bao bọc lấy tay mình, dắt cô đi dưới ánh mặt trời.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.