Sớm muộn gì cũng có một ngày Phó Hoè quỳ dưới chân ông ta!
Trong bóng tối, đôi mắt của tiến sĩ Trương sáng lên một cách kỳ lạ.
Cửa phòng Dung Hoàng bị đẩy ra, tiến sĩ Trương nín thở bước vào.
Cả hai người trong phòng dường như đang ngủ say, tiến sĩ Trương có thể nghe thấy tiếng thở đều đều.
Tiến sĩ Trương mò đến trước giường của Dung Hoàng, chậm rãi lấy ống tiêm trong túi ra, kìm nén sự hưng phấn rồi đ.â.m vào cổ Dung Hoàng.
Tiến sĩ Trương nghe thấy một tiếng "chậc", ngay sau đó, tay ông ta bị một lực mạnh xoay lại.
"Á!" Kim tiêm đ.â.m vào cổ tiến sĩ Trương, ông ta cảm nhận được thuốc đang nhanh chóng tiến vào cơ thể mình.
Để ngăn Dung Hoàng tỉnh dậy giữa chừng, tiến sĩ Trương đã đặc biệt chuẩn bị một loại thuốc có hiệu quả cao, loại thuốc có thể hạ gục một con bò.
Trước khi nhắm mắt ngất đi, dường như ông ta nhìn thấy Dung Hoàng đang ngồi trên giường, cười một cách tinh quái.
Dung Hoàng vỗ tay, đá tiến sĩ Trương đang nằm sấp cạnh giường xuống đất, xuống giường bật đèn lên.
Dư An Thanh cũng đã ngồi dậy, vẻ mặt lạnh lùng, khoanh tay trước ngực: "Lão già đáng chết, nửa đêm khuya khoắt dám tới đánh lén, đưa ông ta đến chỗ chỉ huy căn cứ."
Nếu không phải Dung Hoàng nhắc nhở cô ấy đừng ngủ quá say trước khi đi ngủ, cô ấy đã không thể nhìn thấy cảnh tượng thú vị này.
Dư An Thanh tức giận rời giường, đá mạnh vào chân tiến sĩ Trương, mắng ông ta: "Đồ khốn!"
Dung Hoàng đứng bên cạnh gật đầu như gà mổ thóc, đúng, đồ khốn.
"Trước tiên đưa ông ta đến chỗ chỉ huy đã." Dư An Thanh đang định cúi xuống nhấc tiến sĩ Trương lên thì đã thấy Dung Hoàng nhanh hơn một bước, nhấc người lên rồi đi ra ngoài.
"Thay vì đưa ông ta đến chỗ Phó Hoè, tốt hơn hết là để mọi người thấy rõ ông ta là loại người gì." Dung Hoàng lẩm bẩm, bước đi nhanh nhẹn và nhẹ nhàng.
Dung Hoàng nhỏ nhắn, nói một cách không hay thì là hơi thấp.
Về phần tiến sĩ Trương, ông ta chỉ cao khoảng 1m75. Khi bị Dung Hoàng nhấc lên, một phần chân của ông ta còn kéo lê trên đất.
Dọc đường đi, ông ta dính không ít bụi.
Dư An Thanh nhịn cười, đi theo Dung Hoàng đến quảng trường của căn cứ.
Cách quảng trường không xa là đài phát thanh, Dung Hoàng ném tiến sĩ Trương xuống rồi đi đến đài phát thanh, bật micro lên nói: "Xin lỗi mọi người, bây giờ có một chuyện rất quan trọng, xin mọi người tập trung ở quảng trường."
Giọng nói ngọt ngào lan truyền khắp căn cứ qua loa phát thanh.
Sau đó là những tiếng mắng chửi giận dữ từ nhiều phòng khác nhau.
Dung Hoàng đứng ở giữa quảng trường, không hề quan tâm.
Bổn đại vương là nhân vật phản diện, phải làm những việc phản diện nên làm.
Chẳng hạn như đánh thức mọi người vào lúc nửa đêm.
Rất nhanh, nhiều người đã đi tới quảng trường, thấy Dung Hoàng và nữ bá vương của căn cứ đứng cùng nhau, còn tiến sĩ Trương thì nằm trên đất, mọi người nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Không phải là zombie bao vây sao?
Chết tiệt, họ còn tưởng đang bị zombie bao vây nữa.
Sợ đến mức mặc ngược quần áo.
Khoái Diệp lề mề đi xuống lầu, thấy cường giả của căn cứ là Dung Hoàng cùng nữ bá vương Dư An Thanh đứng cùng một chỗ, lại thấy tiến sĩ Trương, liên tưởng đến những chuyện xảy ra ban ngày, đột nhiên anh ta thấy mắt mình giật giật.
Khoái Diệp không dám hỏi Dung Hoàng, chỉ có thể tìm hỏi Dư An Thanh: "Chị Thanh, chuyện này là sao vậy?"
Ánh mắt lạnh lùng của Dư An Thanh liếc nhìn tiến sĩ Trương đang ngủ như heo c.h.ế.t trên mặt đất, tức giận nói: "Ông ta lợi dụng lúc Dung Hoàng đang ngủ để làm cô ấy ngất đi."
"Tại sao?" Khoái Diệp mơ hồ đoán được nhưng lại không dám nói ra.