Xuyên Nhanh: Cùng Anh Ngắm Biển Sao Trời Mênh Mông

Chương 6: NỮ PHỤ HÀO MÔN(6)



Trần Tiểu Ngải vốn đang ngồi xổm dưới đất nhặt trái cây, lại bị Nguyễn Nhuyễn ám chỉ trào phúng một câu,  trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu, đang nghĩ ngợi xem phản bác lại như thế nào.

Chỉ là ngẩng đầu lên nhìn thấy thái độ của Hạ Hoành Đình không đúng, vội vã tiến lên giữ chặt lấy Hạ Hoành Đình, giọng nói cao cao giống như pháo nổ: “Hạ tổng, Nguyễn tiểu thu vẫn đang là bệnh nhân, sao anh có thể trách cứ Nguyễn tiểu thư.”

“Được, không trách cứ.” Mắt nhìn thấy vẻ hấp tấp, cô gái giống như mặt trời nhỏ, giọng nói của Hạ Hoành Đình không tự giác dịu dàng thêm vài phần.

Được Hạ Hoành Đình hứa hẹn, Trần Tiểu Ngải vội quay người, hơi ngượng ngùng nói: “Chuyện lúc trước xin lỗi Nguyễn tiểu thư, tôi thật sự không cố ý, tôi không biết, cà phê đã bị động tay động chân, sẽ đổ vào cánh tay của Nguyễn tiểu thư . . .”

Sau đó là thanh âm nho nhỏ, khác hắn với tiếng hô to lúc trước của cô ta.

Ngược lại lộ ra vài phần ủy khuất cùng khó chịu, Hạ Hoành Đình nghe thấy lập tức đau lòng không thôi.

Mỗi một câu nói của Trần Tiểu Ngải, anh ta đều không suy nghĩ miệt mài theo đuổi, chỉ muốn ôm người ấy vào trong lòng, an ủi một phen.

Chỉ là hiện giờ Trần Tiểu Ngải lạnh lùng với anh ta, làm cho Hạ Hoành Đình trong thời gian ngắn không bỏ xuống được lòng tự tôn của mình để đi an ủi.

Không được an ủi Trần Tiểu Ngải, Hạ Hoành Đình trút nỗi bực tức này lên Nguyễn Nhuyễn: “Tiểu Ngải cũng không có ý, em cũng không xảy ra chuyện gì lớn, đừng so đo với cô ấy.”

Chỉ một câu nói, trực tiếp thể hiện cách làm người của Hạ Hoành Đình.

Cường thế, bá đạo, tự làm chủ.

“Đây còn không phải vấn đề lớn?” Nguyễn Nhuyễn ngồi trên giường xem kịch, đột nhiên ngẩng đầu, mặt lộ ra vẻ đáng thương yếu ớt nhỏ giọng hỏi.

Nguyễn Nhuyễn như vậy, Hạ Hoành Đình chưa từng gặp qua.

Trước đây Nguyễn Nhuyễn đoan trang ưu nhã, làm người thanh cao lạnh lùng, không hề có hứng thú gì.

Bằng không dựa vào hôn ước từ nhỏ của hai người, anh ta sao lại có thể coi trọng một Trần Tiểu Ngải xông vào cuộc sống của mình.

Thật sự thì Nguyễn Nhuyễn quá im lặng, chẳng có chút thú vị nào.

Thế nhưng lúc này vẻ mặt yếu ớt của Nguyễn Nhuyễn, hốc mắt hồng hồng, lại có giọt nước mắt chỉ chực trào ra, giọng nói dịu dàng hỏi.

Đây còn không phải là vấn đề lớn?

Không đợi Hạ Hoành Đình nói thêm gì, Nguyễn Nhuyễn lại cúi đầu cẩn thận nhìn cánh tay mình, nhỏ giọng nói: “Bác sĩ nói có thể sẽ lưu lại sẹo.”

Giọng nói mềm mại của cô gái nhỏ đáng thương, giống như một cái pháo hoa nổ tung bên tai Hạ Hoành Đình.

Nếu để lại sẹo trên cánh tay thục nữ xinh đẹp lại nhã nhặn, chỉ sợ tương lai gả cho người ta, sẽ bị người ngoài ngầm chê cười.

Trần Tiểu Ngải vốn muốn nắm lấy cánh tay Hạ Hoành Đình, nói cái gì đó.

Lúc này thấy ánh mắt của Hạ Hoành Đình toát ra, nào là đáng thương, đau lòng, cả người đều không tốt lắm.

Cũng không rảnh lo chuyện khác, quay người đến mép giường của Nguyễn Nhuyễn, không chút nghĩ ngợi, trực tiếp quỳ gối, giọng nói vội vàng, còn mang theo tiếng nức nở: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi thật sự không cố ý, tôi không ngờ cánh tay cô lại bị phỏng . . .”

Đến lúc này, còn không nghĩ lại việc mình động tay động chân, lại còn tận lực vứt bỏ hết nồi đi.

Ai nói nữ chủ này vô tâm cơ?

“Haha, đúng thật không ngoan ngoãn.” Trong biển ý thức Nguyễn Nhuyễn thở dài một tiếng, sau đó tỏ vẻ nguy hiểm.

9488 sợ tới mức cả người đề phòng: “Ký chủ, người hứa nguyện không có nguyện vọng ngược nam nữ chính a, cô không cần xúc động!”

Một khi nam nữ chính bị chơi hỏng, cái thế giới nhỏ này cũng xong luôn, 9488 không muốn vừa mới đi làm đã phá hư một cái thế giới.

Như vậy cả đời này nó cũng không được chuyển chính thức!

[Nếu đọc đến đây rồi mà thấy truyện hay thì đừng ngần ngại cho mình một vote nha]

Hết chương.

20200412

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.