Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 1037: Phu quân



Sau khi thuyền hiệu Âu Châu rời khỏi cảng Quảng Châu đi thẳng về hướng nam, ven đường đi qua Quỳnh Châu, cảng Trầm Thủy và những nơi khác, trước kia Triệu Nhan đã từng mấy lần tới những địa phương này, chỉ có điều lúc đó những địa phương này đại bộ phận đều vẫn là những cảng hết sức đơn sơ, tuy nhiên mấy chục năm trôi qua, những địa phương này đã trở thành những cảng quan trọng từ Đại Tống đến Nam Dương, nhờ ưu thế buôn bán giao dịch trên biển, những cảng này đều phát triển cực nhanh, có mấy cảng đặc biệt phồn hoa, ví như cảng Trầm Thủy và những nơi khác đã không kém bao nhiêu so với cảng Quảng Châu, điểm kém duy nhất so với cảng Quảng Châu chính là lịch sử chi tiết thôi, điểm này chỉ có dựa vào thời gian chậm rãi từ từ đền bù. 

 Triệu Nhan là về lại chốn cũ, nhưng Tào Dĩnh các nàng thì đều là lần đầu tiên đến, đặc biệt những đứa con trai con gái của Triệu Nhan còn khá nhỏ, bọn chúng rất nhiều đứa đều là sau khi Triệu Nhan từ Quảng Châu trở lại Đông Kinh mới sinh ra, bởi vậy rất nhiều người đến giờ cũng chưa ra biển lần nào, cho nên khi vừa mới đi lên thuyền hiệu Âu Châu, những đứa con này cũng đều vô cùng hưng phấn, so với thuyền buồm trước kia, chiếc thuyền hơi nước hiệu Âu Châu trải qua thiết kế đặc biệt, tính ổn định ở trên mặt biển vô cùng tốt, điều này cũng khiến cho rất nhiều đứa trẻ lần đầu tiên đi thuyền không ngờ cũng không bị say, ngược lại cả đám vô cùng hưng phấn chạy tới chạy lui ở trên boong thuyền. 

 Triệu Nhan ngồi uống trà nói chuyện phiếm cùng đám người Tào Dĩnh ở trên boong gần mũi thuyền, hưởng thụ thời gian nhàn nhã trên biển, tuy nhiên cũng đúng lúc này, bỗng nhiên chỉ thấy trên boong thuyền một quả bóng cao su lăn lại đây, theo sau đã có con chó già cực lớn vừa chạy theo bóng vừa há miệng, sau đó bay nhanh trở lại đưa bóng đến tay một người con gái đi phía sau, nhìn đến đây, Triệu Nhan cũng không kìm được cười mở miệng nói: 

 - Tiểu Đậu Nha, Cục Thịt Nhỏ xem ra tinh thần không tệ, xem ra nó rất thích ra biển, nàng cũng không cần phải quá lo lắng. 

 Người cầm quả bóng chính là thị nữ bên cạnh Triệu Nhan ngày trước - Tiểu Đậu Nha, có điều hơn 20 năm qua rồi, Tiểu Đậu Nha cũng đã trở thành một người phụ nữ trưởng thành rồi. Hơn nữa nàng còn là a hoàn đến cùng với của hồi môn của Tào Dĩnh, tự nhiên cũng là thị thiếp của Triệu Nhan, Thực tế nàng cũng đã hợp phòng với Triệu Nhan rồi, cũng đã sinh ra không ít con cái, còn về con chó lớn kia chính là Cục Thịt Nhỏ lúc trước Triệu Nhan cứu về, là chó lai giữa chó ngao Tây Tạng và chó quê, vẫn do Tiểu Đậu Nha chăm sóc, chỉ là con chó này đã quá già, trên thực tế tuổi thọ của nó cũng đã tới cực hạn, thời gian trước còn bị bệnh nặng, vì thế mà Tiểu Đậu Nha vẫn luôn rất lo lắng. 

 Tiểu Đậu Nha lúc này rầu rĩ không vui nói: 

 - Phu quân, Cục Thịt Nhỏ tinh thần mặc dù không tệ, nhưng động tác chậm chạp rất nhiều so với trước kia, cơm ăn cũng ít đi rất nhiều, thiếp thật sự lo lắng cho sức khỏe của nó. 

 Với thân phận và tuổi tác bây giờ của nàng, kỳ thật vẫn gọi nàng là Tiểu Đậu Nha đã có chút không thích hợp nữa. Thực ra Tiểu Đậu Nha vốn họ Đậu, nên người trong vương phủ đều gọi nàng là Đậu phu nhân, tuy nhiên Triệu Nhan vẫn ưa thích gọi thẳng nàng là Tiểu Đậu Nha, đây cũng là cách xưng hô hay dùng của Triệu Nhan và Tào Dĩnh. 

 - Yên tâm đi, theo ta được biết, chó lai bình thường sống khá lâu, hơn nữa Cục Thịt Nhỏ từ nhỏ đã ăn uống dinh dưỡng đầy đủ, cho nên tuổi thọ của nó chắc chắn sẽ dài hơn những con chó bình thường. Hơn nữa mấy ngày nay tinh thần của Cục Thịt Nhỏ cũng tốt như vậy, cho nên chắc có lẽ không bị ốm lại nữa. 

 Triệu Nhan cười an ủi, tuy nhiên mặc dù nói như vậy nhưng hắn cũng biết chó bình thường cũng chỉ sống trên dưới mười năm, đương nhiên cũng có thể dài hơn, nhưng bình thường hơn hai mươi năm cũng đã là quá giới hạn của chó rồi, hiện tại Cục Thịt Nhỏ có thể sống hơn hai mươi năm, nếu là ở hậu thế thậm chí có thể ghi vào Guinness thế giới rồi. 

 Mặt khác Triệu Nhan nói còn hỏi thăm qua các bác sỹ thú y, biết chó là loại động vật bình thường tinh lực dồi dào, cho dù lớn tuổi cũng thường xuyên chạy tới chạy lui, động tác cũng vô cùng nhanh nhẹn, nhưng khi động tác của bọn nó bắt đầu chậm chạp, điều này cũng có nghĩa tính mạng của bọn nó sắp tới điểm cuối rồi, hơn nữa quá trình này sẽ rất ngắn. Với tình trạng hiện tại của Cục Thịt Nhỏ, có lẽ sắp không xong rồi. Đương nhiên chắc chắn hắn sẽ không nói sự thật này cho Tiểu Đậu Nha, nếu không trong khoảng thời gian này nàng chắc chắn sẽ vô cùng đau lòng. 

 Tiểu Đậu Nha có một sự sùng bái mù quáng đối với Triệu Nhan, bây giờ nghe Triệu Nhan nói như vậy, trong lòng cũng vơi đi đôi chút lo lắng, có điều lúc này Cục Thịt Nhỏ dường như lại nghe hiểu được gì đó, nhấc bước đi vào bên chân của Triệu Nhan, sau đó dùng cái đầu to của mình cọ vào chân của Triệu Nhan, đồng thời ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt vẩn đục cũng đầy sự lưu luyến không muốn rời xa. 

 Đều nói người già mà thành tinh, chó cũng giống như vậy, phỏng chừng lúc này Cục Thịt Nhỏ cũng cảm giác được mình sắp không sống được bao lâu, cho nên trong khoảng thời gian này cũng vô cùng lưu luyến với Triệu Nhan, nói sao thì Cục Thịt Nhỏ bình thường mặc dù do Tiểu Đậu Nha chăm sóc, nhưng nó lại thân thiết với Triệu Nhan hơn, bởi vì nó chưa từng quên năm đó là Triệu Nhan cứu sống nó từ cận kề cái chết. 

 Thấy ánh mắt Cục Thịt Nhỏ tràn đầy sự lưu luyến, Triệu Nhan cũng không tự chủ được thở dài, lập tức sai người lấy ít thịt băm đút cho nói ăn, vốn dĩ Cục Thịt Nhỏ rất thích ăn những miếng thịt dê, nhưng giờ tuổi nó đã quá cao, đã cắn không được những miếng thịt lớn nữa, bình thường chỉ có thể ăn được thịt băm, hoặc là ăn ít cháo thịt. 

 Triệu Nhan nhìn thấy bóng dáng xa xa của Cục Thịt Nhỏ, lập tức cũng có chút bi thương và bất đắc dĩ nói. Sau khi hắn xuyên không tới đây, Cục Thịt Nhỏ vẫn luôn làm bạn bên cạnh hắn, tuy nó không phải con người nhưng tình cảm của Triệu Nhan dành cho nó cũng hết sức sâu đậm. Đáng tiếc Cục Thịt Nhỏ sắp đi đến điểm cuối của cuộc đời, điểm này làm cho Triệu Nhan có cảm giác mất mát, như lại mất đi thứ gì quan trọng vậy. 

 Nhìn thấy vẻ mặt Triệu Nhan, đám người Tào Dĩnh và Tiết Ninh Nhi liếc nhìn nhau, các nàng cũng đều hiểu được ý nghĩ trong lòng của Triệu Nhan lúc này, lập tức chỉ thấy Tào Dĩnh duỗi tay nắm chặt tay Triệu Nhan nhỏ giọng nói: 

 - Phu quân không cần quá bi thương, cho dù Cục Thịt Nhỏ đi rồi, cũng còn có chúng ta ở bên cạnh làm bạn với chàng! 

 Cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay Tào Dĩnh, Triệu Nhan lại nhìn những ánh mắt ân cần của mấy người Tiết Ninh Nhi, lập tức cũng cảm thấy trong lòng ấm áp, đều nói cuộc đời được một tri kỷ là đủ, bên cạnh mình đã có không chỉ một tri kỷ, cuộc đời này coi như là không uổng rồi.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.