Dương Trường Miên đột ngột bùng nổ, đánh chết 2 tên ma tu xong, vác Hàn Ngọc Trác trên vai cảm thấy rất bất tiện, thế là dùng vải cột bé ấy ở phía sau lưng cho tiện.
[Giống mẹ lên nương làm rẫy đưa con theo ha.]
Dương Trường Miên xách dao tiếp đón đám ma tu lần lượt kéo đến, khinh thường cậu: “Đồ kí chủ vô dụng, đừng làm tôi phân tâm.”
Dương Trường Miên thật: “…”
Cậu đã nghĩ ra cách để cho 666 mượn xác của cậu chiến đấu, cũng là vì con ma kia cho cậu linh cảm. So với khả năng cách đấu bằng 0 của mình, cậu càng tin tưởng hệ thống có thể cứu Hàn Ngọc Trác hơn.
Quả nhiên, lựa chọn của cậu là đúng, nhưng Dương Trường Sáu thấy ghét quá đi.
Rất nhanh, Dương Trường Sáu xách dao chạy qua, vừa chạy vừa ném bom đám ma tu tụ tập gần đó, cho nổ hết. Còn sống thì cứ chém một đao cho chết luôn.
Nó giống như thái rau hẹ mà thái cả lũ, Dương Trường Miên và 0405 run cầm cập mà nhìn nó đại khai sát giới: “…” Đáng sợ, cùng Lý Mộng Khiết sau khi bị giám đốc mắng giống nhau, muốn gỡ đầu giám đốc xuống làm banh đá.
“Trường Miên, bên này!” Hàn Ngọc Nhiễm đã thấy bóng dáng Dương Trường Sáu, sợ cậu ứng phó không kịp liền kêu gọi, nhanh chân chạy qua bên đó yểm hộ.
Trong lúc hỗn loạn cũng không quên quan tâm an nguy của cậu, Dương Trường Miên cảm động vô cùng.
Mưa rơi như trút nước, đám ma tu bị xối như gà rớt vào nồi canh, thời thế đã mất, tung chạy như đàn ong vỡ tổ.
Hàn Ngọc Nhiễm không đuổi theo, chuyện còn lại giao cho ba Hàn và Hàn Ngọc Nhan là được rồi, hắn không cần phải nhúng tay vào.
Dương Trường Sáu cài bom khắp mọi ngóc ngách, chân đá phải hộp tế phẩm của đá ma tu, làm đồ vật bên trong rớt ra ngoài, mùi máu tươi nồng nặc.
Dương Trường Miên hoảng quá trời: [N-Não người á?? Thần gì mà ác ôn vậy!]
Dương Trường Sáu liếc mắt nhìn, tay không dừng rót linh lực vào đá nổ: “Não yêu thú thôi má, làm gì mà la làng.” Nó sẽ tự tay cho nổ cái cột thu ma không khoa học này.
Ầm ầm ầm!
“Trường Miên, đi mau!” Hàn Ngọc Nhiễm cũng được chị Hàn chia cho một ít đá nổ, biết uy lực của nó một người bình thường chịu không nổi khói nóng, dù cho đang mưa nhưng nồng độ khói vẫy rất dày.
Dương Trường Sáu chưa kịp kíp nổ đã bị Hàn Ngọc Nhiễm lôi đi, tới khi một cái áo ngoài phủ lên đầu mới buông con dao xuống.
Hàn Ngọc Nhiễm căng ra áo ngoài che mưa cho cả hai vừa điều khiển Trích Nguyệt tìm nơi trú mưa: “Đã dặn là chờ ta mà, sao lại…” Nhìn thấy cậu cầm dao triền đấu với ma tu mà tim hắn muốn nhảy ra ngoài tới nơi.
Hắn biết là cậu không chịu ngồi ngoan ở một chỗ nhưng không ngờ lại dám đánh trực diện, hại hắn không tập trung nổi, cứ liếc nhìn phía bên đó miết.
Dương Trường Sáu truyền đạt lời của Dương Trường Miên, liếc xuống màn mưa, như đọc văn phát biểu: “Ta biết huynh lo cho ta nhưng ta cũng lo cho huynh mà.”
Hàn Ngọc Nhiễm đã cảm nhận được gì đó, quay đầu nhìn Dương Trường Sáu, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy đề phòng: “Trường Miên đâu?”
Hắn đã thấy lạ từ lúc cậu không nghe lời hắn qua bên chỗ hắn mà lao đầu giết ma tu là thấy nghi nghi rồi. So với nhát gan, không ai so qua Dương Trường Miên đâu.
Lại bị hồn ma nhập?
Nhưng có điều, lần này giống như không có ác ý với cậu. Chắc là ổn?
Dương Trường Sáu lau con dao làm bếp: “Đang nhìn, nếu anh muốn nói lời tâm tình thì chờ chút đi ha, tầm 30 phút nữa. À, 30 phút là một khắc ấy.”
“…” Nói chuyện kì quái y chang Dương Trường Miên.
Hàn Ngọc Nhiễm dù không tin cũng chỉ có thể tin, hắn đâu phải thầy trừ tà đuổi quỷ, không thể giúp gì được cho cậu.
Sau hôm nay, hắn phải nghiên cứu vấn đề này mới được.
Dương Trường Sáu đột ngột nói: “Thấy anh ta rồi, mau dừng xe đi. Chúng ta đi gặp đầu xỏ.” Nhảy xuống dưới.