Dương Trường Miên nhìn mây mù dày đặc kéo tới, lại gọi Hàn Ngọc Nhan tạo chút gió, thêm chút hơi nước, vậy là quá trình tạo mưa càng hoàn mỹ.
Các bước đã chuẩn bị xong, ánh trăng sáng tới chói mắt dù không muốn nhưng cũng không chống cự lại được thời tiết thay đổi thất thường, hậm hực tỏa sáng hơn đèn pha, tăng tốc độ hiến tế giùm.
Hàn Ngọc Nhan cảm thấy đầu óc thanh tỉnh hơn rất nhiều, lập tức lao xuống gia nhập cuộc chiến, viện trợ cho ba Hàn và Hàn Ngọc Nhiễm.
Dương Trường Miên lắc lư theo sau: “…” Chị, chị quên em cũng ngồi đây rồi à?
Từ độ cao này mà lại quay xe rơi xuống, cậu ăn không tiêu đâu.
Trước khi bị lao cổ xuống chiến trường, cậu lập tức nhảy kiếm, điểm rơi là cột thu ma, nơi Hàn Ngọc Trác bị treo lên.
Hàn Ngọc Nhan kinh ngạc muốn đi chụp cậu: “Em dâu?”
Dương Trường Miên liền xua tay, khó khăn nói: “Chị xuống với Ngọc Nhiễm trước đi, em đi cứu Ngọc Trác! Nhanh đi chị!” Độ cao này chưa thích hợp nhảy dù.
Hàn Ngọc Nhan cũng biết, với độ cao này không ngã chết được tu sĩ, với lại em dâu không kém cạnh em trai mình bao nhiêu, liền quyết định đi trước: “Vậy Ngọc Trác nhờ em.”
Dương Trường Miên giơ ngón cái: “Giao cho em.”
[…Nếu chị ta mà biết cậu không có miếng linh lực nào, có an tâm để em trai nhỏ cho cậu cứu không đây.]
Dương Trường Miên rơi tự do, bơi ngửa qua bên kia một chút: “Tất nhiên là không rồi, là tao tao cũng không tin.”
“Lát nhờ mày đó bé Sáu.” Chắc chắn sẽ có ma tu canh giữ ở trên cột thu ma, bản thân cậu đánh trực diện không khác gì đi tìm chết, chỉ có thể nhờ ngoại lực.
666: [Điểm cống hiến của cậu, sẽ bị trừ sạch đó?] Nó biết kí chủ vì muốn có tu vi, chăm chỉ làm nhiệm vụ tích góp điểm, từ lúc xuyên không tới nay, chưa nghỉ bữa nào.
Dương Trường Miên đã làm sẵn tâm lý điểm cống hiến bay về con số 0, không sao cả nói: “Nếu có thể giúp cho Ngọc Nhiễm không đau khổ, bắt đầu lại từ đầu không phải là không thể.”
Hàn Ngọc Nhiễm là kiểu ngoài lạnh trong hơi hơi nóng, lúc đầu quen biết nhau, hắn đã phát hiện cậu không có tu vi, có thể giết cậu để độc chiếm tài nguyên nhưng hắn không làm vậy, còn giữ kín như bưng chuyện cậu có bí mật.
Sau lần đó cậu liền biết, nam chính không những có chính nghĩa của riêng hắn mà còn bảo hộ nhỏ yếu.
Hai người ở chung cũng rất vui, cậu không cảm thấy áp lực cũng không cảm thấy bị khinh thường. Hàn Ngọc Nhiễm đối xử với cậu tốt lắm, còn muốn đem Trích Nguyệt cho cậu dùng luôn mà.
Chỉ còn vài trăm mét, Dương Trường Miên liền bật dù, phiêu phiêu lượn qua, trước khi bị ma tu bắn hạ, lấy ra mấy lá phù còn sót lại, toàn ném ra câu giờ.
Bộp!
Thành công đặt chân xuống đỉnh cột, Dương Trường Miên lập tức cởi trói cho Hàn Ngọc Trác, kêu tỉnh cậu bé: “Ngọc Trác, Hàn Ngọc Trác! Tỉnh lại đi!”
Rào rào rào!
Liếc nhìn lên trời, không ngoài ý muốn mưa đã rơi, còn có tiếng sấm nhỏ, ánh trăng không cam lòng hoàn toàn bị che lấp sau đám mây đen dày đặc: “Ặc, mặn quá.”
[…Ai biểu nếm, coi chừng chết sớm đó.]
Mưa xuống làm đám ma tu trở tay không kịp, trận pháp được vẽ bằng máu tươi cũng bị mưa rửa trôi hết một nửa, làm cả đám nháo nhào lên, muốn tu bổ trận pháp hiến tế.
Đã xong 2/3 rồi, chỉ còn một chút nữa thôi là hồi sinh Ma Hoàng thành công mà bị phá đám, ai không tức?
Dương Trường Miên bế Hàn Ngọc Trác hôn mê trên tay, từ trên cột thu ma tuột xuống.
Hai ma tu lúc này thoát khỏi phù giam cầm, lập tức rút đao ra chém Dương Trường Miên, nếu để vật chứa bị cứu, cả đám chắc chắn sẽ bị trừng phạt.
Keng!
Dương Trường Miên trong tay xuất hiện con dao làm bếp quen thuộc, chặn ngang ánh đao của một tên ma tu, một tay ôm Hàn Ngọc Trác, một tay dùng dao điêu luyện, đánh lùi ma tu.
Dương Trường Miên lạnh nhạt liếc mắt nhìn tên ma tu còn lại, đạp vào thành cột, nhảy qua bên kia: “Một tên hai tên cũng là ma tu, cặn bã.”
Ma tu kia kinh hãi trước tốc độ của cậu, bị đâm thương bả vai, không thể không lùi lại.
Dương Trường Miên một dao đâm yết hầu ma tu kia, đạp lên xác gã, lau máu bắn lên mặt, vẻ mặt khinh thường: “Yếu vãi.”