Chương 100: Không phải là chuyện tôi có thể quyết định được
Cố Niệm Chi đeo tai nghe, hai vai thì đeo ba lô laptop, rẽ sang con đường nhỏ đi về ký túc xá.
Trời đã tối, trên con đường nhỏ không có nhiều sinh viên, nhưng đoạn đường này cô và Mai Hạ Văn đã đi quen rồi nên cũng không sợ lắm.
“Niệm Chi, em ăn cơm tối chưa?” Âm Thế Hùng gác hai chân lên bàn, đồng thời mở phần mềm nói chuyện liên tuyến chuyên dụng với Triệu Lương Trạch lên.
Cố Niệm Chi lắc đầu, “Em chưa ăn ạ. Có một chuyện, em muốn bàn bạc với anh Đại Hùng một chút.”
Âm Thế Hùng lập tức khẩn trương hẳn lên, “Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì à?”
Nghe thấy giọng nói của anh ta chợt trở nên nghiêm túc, hai mắt Cố Niệm Chi không khỏi cong lên, cười nói: “Anh Đại Hùng, anh đừng căng thẳng quá, là chuyện trong trường em thôi mà.”
“Hà hà, anh có căng thẳng gì đâu, em cứ toàn nói lung tung mấy câu thật thế!” Âm Thế Hùng trêu chọc Cố Niệm Chi, nhưng thực ra lại đang không ngừng nhìn vào đồng hồ, sốt ruột chờ Triệu Lương Trạch xuất hiện.
Cố Niệm Chi ngẩng đầu nhìn về phía trước, ký túc xá đã hiện rõ mồn một trước mặt.
Mấy cặp tình nhân trên sân trường lướt qua người cô, Cố Niệm Chi đành phải hạ thấp giọng nói, “Anh Đại Hùng, hộ chiếu của em còn dùng được không ạ?”
Âm Thế Hùng không hiểu: “Sao tự dưng em lại hỏi chuyện này?”
Trước kia Cố Niệm Chi đã từng đi ra nước ngoài với Hoắc Thiệu Hằng nên cô có hộ chiếu.
Nhưng cô là trẻ vị thành niên, hộ chiếu của cô chỉ có kỳ hạn hai năm thôi, hiện tại cũng đã mất hiệu lực rồi.
“Là thế này ạ, Giáo sư Hà của khoa Luật trường đại học B cho em một cơ hội, có thể cho em đi Mỹ làm thực tập sinh ở Quốc hội nửa năm. Anh biết mà, phải sang mùa xuân năm sau em mới có thể nhập học nghiên cứu sinh Thạc sĩ được, vừa vặn có đúng nửa năm rảnh rỗi…” Cố Niệm Chi rất muốn có cơ hội này, nhưng cô cũng rất nghe lời Hoắc Thiệu Hằng.
Nếu như Hoắc Thiệu Hằng không cho cô đi, nhất định cô sẽ không đi.
Cô hỏi Âm Thế Hùng cũng chính là để hỏi ý kiến Hoắc Thiệu Hằng, vì cô biết, thế nào anh ta cũng sẽ nói cho Hoắc Thiệu Hằng. Dù sao, Hoắc Thiệu Hằng cũng là người giám hộ của cô, là người duy nhất có thể khiến cho cô hoàn toàn tin tưởng.
Quả nhiên, Âm Thế Hùng ấp a ấp úng, không thể nào đưa ra câu trả lời chắc chắn ngay lập tức được.
Anh ta lần chần trong chốc lát rồi nói, “Để cho anh suy nghĩ một chút đã. Anh cũng phải kiểm tra xem hộ chiếu của em có còn dùng được hay không. Nếu như không dùng được nữa, cuối tuần này anh đưa em về làm hộ chiếu. Kể cả có không đi làm thực tập sinh ở Mỹ thì làm lại để nghỉ hè đi du lịch nước ngoài cũng tiện mà.”
Cố Niệm Chi vui vẻ “Vâng” một tiếng rồi cúp điện thoại.
Đi ra khỏi con đường nhỏ này, phía trước mắt lập tức trống trải hẳn ra.
Khu ký túc xá xuất hiện trước mắt cô.
Đèn đuốc được thắp sáng, các sinh viên ra ra vào vào tấp nập trong sảnh chính của ký túc xá. Mỗi một căn phòng ký túc đều sáng đèn, đây cũng là nơi đông đúc nhất trong trường.
Cố Niệm Chi đi đến dưới tòa nhà ký túc của mình, không có gì bất ngờ khi nhìn thấy chiếc xe Buick của Mai Hạ Văn đang chờ đó.
Mai Hạ Văn ngồi trong xe, thấy cô cuối cùng cũng về, cậu ta vội vàng đẩy cửa ra ngoài, đi tới trước mặt cô rồi rất tự nhiên gỡ ba lô trên vai cô xuống, “Em đi đâu thế? Anh tìm em suốt từ trưa đến giờ.”
Cố Niệm Chi chỉ vào ba lô của mình, “Em đeo ba lô mà, còn có thể đi đâu chứ?”
“Em ở thư viện à?” Mai Hạ Văn cười rất hòa nhã, “Anh còn chưa ăn cơm tối, em ăn chưa? Đi ăn cùng anh nhé?”
Đúng là Cố Niệm Chi còn chưa ăn cơm tối.
Vừa rồi tin nhắn của Giáo sư Hà khiến cho cô ngạc nhiên kích động vô cùng nên cô cũng không cảm thấy đói. Giờ đã qua hơn một tiếng, cô mới nhận ra là mình có hơi đói thật.
“Đi thôi, đi luôn đến nhà hàng chúng ta thường ăn nhé.” Mai Hạ Văn không đợi cô nói đã kéo tay cô vào trong xe, còn mình thì leo lên ghế lái.
Cố Niệm Chi cũng mệt mỏi, không muốn lại tiếp tục dùng dằng nữa. Cô thắt chặt dây an toàn, mệt mỏi, uể oải nói, “Lớp trưởng à, anh làm thế này, các bạn học khác hiểu lầm thì không tốt lắm đâu.”
“Hiểu lầm? Hiểu lầm gì chứ?” Mai Hạ Văn mỉm cười liếc cô một cái, cảm thấy dáng vẻ chu miệng của cô vô cùng đáng yêu, không nhịn được mà muốn xoa đầu cô, “Trong cái đầu nhỏ này của em suốt ngày nghĩ cái gì thế? Chẳng phải anh đã nói trước với em rồi sao, Ngải Duy Nam và anh không có gì cả. Đã quen biết nhiều năm như vậy rồi, căn bản không có khả năng yêu nhau được. Hơn nữa, người con gái anh thích thật sự không phải kiểu như thế.”
Cố Niệm Chi đột nhiên có hứng thú hẳn lên. Cô quay đầu sang, liếc xéo Mai Hạ Văn một cái, “Vậy rốt cuộc mẫu người con gái anh thích là kiểu gì?”
“Kiểu con gái anh thích nhất, là người có thể phù hợp tâm hồn của anh. Có rất nhiều chuyện, anh không cần nói, cô ấy cũng hiểu rõ. Chỉ cần nhìn nhau thôi, hai người đã có thể hiểu được ý nhau rồi.” Mai Hạ Văn nói một cách say sưa.
Khóe miệng Cố Niệm Chi hơi run lên, trong lòng thầm nói, sao anh không nói là anh muốn tìm một ET* luôn đi? Không chỉ hiểu ý, mà còn có thể đọc được luôn tâm tư tình cảm trong đầu anh đấy…
* ET (extra-terrestrial): Người ngoài hành tinh.
“Sao em không nói gì?” Mai Hạ Văn nhìn Cố Niệm Chi. Cậu ta cho rằng cô muốn nương theo câu chuyện này hỏi cô có phải kiểu con gái cậu ta thích hay không.
Thế nhưng, Cố Niệm Chi lại cười nói, “Yêu cầu của lớp trưởng cao như thế, làm em sợ không dám hỏi nữa rồi.”
Câu trả lời đó, cũng giống như kiểu người mà khi mọi người liên hoan với nhau, người ta hỏi rằng anh thích ăn gì, thì anh lại trả lời là ăn gì cũng được vậy.
Trên thực tế, kiểu như thế rất kén chọn khiến người khác phải phát sầu.
Mai Hạ Văn phì cười nói, “Em đừng có sợ chứ. Thực ra anh chỉ tùy tiện nói một chút thôi, quan trọng vẫn phải nhìn người ta nữa chứ.”
“Ồ?” Cố Niệm Chi thản nhiên hưởng ứng một câu nhưng vẫn chẳng hề hỏi câu như Mai Hạ Văn tưởng tượng.
Mai Hạ Văn đành phải tự tạo bậc thang cho mình bước xuống, “Nếu như là Niệm Chi, dù cho không thể hiểu ý đến nỗi tâm linh tương thông thì anh cũng bất chấp hết. Cho nên á, em cứ thử nhìn mà xem, việc mình thích mẫu hình nào cũng không phải chuyện mà bản thân mình có thể quyết định được. Gặp nhau, rồi thích nhau, như vậy thì tiêu chuẩn gì cũng không còn ý nghĩa nữa.”
Chỉ có khi không thích, hoặc thích chưa đủ, thì mới có thể tính toán chi li về các tiêu chuẩn của bản thân mà thôi.
“Lớp trưởng khéo ăn nói thật đấy.” Cố Niệm Chi vỗ tay hùa theo, “Những lời này không biết có thể khiến cho bao nhiêu cô gái phải xiêu lòng ấy chứ.”
“Thật à? Thế Niệm Chi em thì sao? Em có xiêu lòng với anh không?” Mai Hạ Văn đắc chí hỏi vặn lại cô. Một tay cậu ta lái xe, một tay gác lên cửa sổ xe bên cạnh, trông vô cùng tiêu sái phóng khoáng.
“Ha ha, lớp trưởng à, anh hỏi thẳng thắn như thế bảo em phải trả lời thế nào đây.” Cố Niệm Chi rất khôn khéo nói tránh đi, “Con gái luôn cần phải thận trọng một chút mà, đúng không?” Nói xong, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, “Đến rồi kìa anh, mau rẽ vào đi.”
Mai Hạ Văn dừng xe ở bãi đỗ xe phía trước nhà hàng.
Hai người đi vào, gọi vài món hay ăn, thêm một niêu cháo hạt sen ngân nhĩ.
Mai Hạ Văn vừa ăn bữa tối với Cố Niệm Chi vừa kể rõ ràng chuyện mối tình đầu của cậu ta và Khương Hồng Trà cho cô nghe.
“Khi đó anh là lớp trưởng, cô ấy là lớp phó văn thể mỹ, cả hai nhà đều biết nhau. Tính cách và sở thích của bọn anh đều rất giống nhau, gặp nhau vài lần đã thân nhau rồi. Sau đó lên cấp ba, mối quan hệ của bọn anh càng tốt hơn nữa.” Nhắc đến chuyện năm đó, Mai Hạ Văn vô cùng xúc động.
Thậm chí, cậu ta còn lấy điện thoại ra, cho Cố Niệm Chi xem tài khoản Weibo “Bầu trời của Hồng Trà” kia, “Em xem này, đây chính là tài khoản Weibo mà năm đó anh với cô ấy dùng chung đấy. Lúc đầu thì mật khẩu chỉ có hai đứa bọn anh biết, nhưng trước đây không lâu mật mã của tài khoản Weibo này đã bị sửa lại rồi, giờ thì anh không vào được nữa.”
Cố Niệm Chi nghe một cách rất say sưa và chăm chú, cứ như thể chỉ đang nghe một câu chuyện cổ về tình yêu thôi vậy.
Cuối cùng, cô còn nhìn vào màn hình điện thoại trên tay Mai Hạ Văn, xem cái tài khoản Weibo “Bầu trời của Hồng Trà” kia một chút nữa.
Trạng thái cuối cùng trên tài khoản Weibo đó chỉ mới vài ngày trước, nói về phong cảnh đẹp nhất là ở bên cạnh mình.
Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, nói: “Nói được câu này thì cũng tính là người hiểu chuyện.” Cô nhìn Mai Hạ Văn hỏi tiếp, “Bọn anh đã hợp nhau như thế, vì sao lúc trước lại chia tay?”