Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 100



Chương 101: Còn muốn làm người hay không

 

Sắc mặt của Mai Hạ Văn ảm đạm hẳn đi.

 

Cậu ta lấy tay chống đầu, tựa vào bàn ăn, hơi buồn bực nói: “Hồi đó còn trẻ quá nên không biết quý trọng. Cô ấy bướng bỉnh, anh cũng cảm thấy không cần phải nhường nhịn. Hơn nữa sau khi cô ấy ra nước ngoài, chưa quen cuộc sống ở nước ngoài, cần được giúp đỡ, anh là nước xa sao cứu được lửa gần…”

 

Cố Niệm Chi nghe xong, rất kinh ngạc hỏi: “Cô ấy có bạn trai mới á?”

 

Mai Hạ Văn nhìn cô, mỉm cười rất khó xử: “Niệm Chi à, em chừa cho anh chút thể diện chứ, đừng có nói thẳng như vậy.”

 

Thật ra Cố Niệm Chi còn muốn hỏi là lúc chưa chia tay đã có bạn trai mới, hay là sau khi chia tay…

 

Nếu như là trước khi chia tay, thì có nghĩa là bạn gái mối tình đầu của Mai Hạ Văn đã bắt cá hai tay, cắm sừng cậu ta.

 

Thấy Mai Hạ Văn không muốn nói tiếp như vậy, có lẽ cái sừng trên đầu cậu ta cũng chắc chắn lắm rồi.

 

Cố Niệm Chi càng cảm thông với Mai Hạ Văn hơn.

 

“Ăn cơm, ăn cơm đi, đây là món bò bít tết anh thích đấy.” Để hóa giải không khí ngượng ngùng này, Cố Niệm Chi vội vàng dùng đũa gắp cho Mai Hạ Văn một miếng thịt bò ngũ giác, “Ăn nhiều một chút.”

 

Mai Hạ Văn há miệng, cười nói: “Em đút cho anh đi.”

 

Tay Cố Niệm Chi hơi khựng lại, bật cười: “Cổ tay của em không còn sức nữa rồi, cũng không dám đút, không cẩn thận lại đút lên mặt anh ấy chứ.” Nói xong, tay cô run lên, miếng thịt bò ngũ giác kia liền rơi xuống cái bát nhỏ trước mặt Mai Hạ Văn.

 

“Em láu cá thật, cứ chờ xem lần sau anh có bỏ qua cho em không…” Mai Hạ Văn nắm lấy tay Cố Niệm Chi, nháy mắt với cô một cái.

 

Cố Niệm Chi tỉnh bơ vùng tay ra, tiện thể múc một thìa cháo, bắt đầu ăn say sưa ngon lành.

 

Hai người lẳng lặng ăn xong cơm tối, lại gọi thêm một bình trà, ngồi cho tiêu cơm.

 

Mai Hạ Văn ngồi bên cạnh cô, lấy điện thoại di động ra, nói: “Em xem cái này đi. Chiều nay trong lúc đợi em, anh nhất thời buồn chán, đã đăng ký một tài khoản Weibo, chúng ta dùng chung đi.”

 

Cố Niệm Chi ngó sang nhìn, tên của Weibo kia là “Niệm Tư Tại Chi”.

 

Đầu và đuôi ghép lại vừa khéo là tên của cô.

 

Lúc này cô không kìm được, thoáng đỏ mặt, cười nói: “Em và lớp trưởng còn chưa thân thiết đến mức dùng chung một tài khoản Weibo đâu.”

 

“Em đừng giả vờ không biết chứ.” Mai Hạ Văn cười tủm tỉm gửi tài khoản và mật khẩu Weibo sang điện thoại của Cố Niệm Chi, “Em giữ đi, có điều gì muốn nói thì ấn ẩn, không có ai biết đâu.”

 

Cố Niệm Chi thầm nghĩ, Weibo của mình rất nhiều, muốn ẩn thì việc gì phải tìm kiểu nick mà hận không thể vác tên thật lên trên đó luôn chứ.

 

“Anh có lời gì cũng sẽ đăng lên trên đó.” Mai Hạ Văn đăng nhập vào, lại hỏi Cố Niệm Chi: “Weibo của em là gì? Theo dõi đi.”

 

Cố Niệm Chi lắc đầu cười, “Em không có Weibo, QQ em cũng không có.”

 

“Vậy thì càng tốt, cho em Weibo này nhé.” Mai Hạ Văn vội nói, “Anh quản lý giúp em, em muốn có bao nhiêu fan? Anh mua cho em.”

 

Cố Niệm Chi: “… Anh vừa nói ẩn đi không ai biết cơ mà…”

 

Tại sao mới chớp mắt đã muốn mua fan rồi?

 

“Ha ha, đều là fan ảo thôi, không khác gì không có người nào, chẳng qua là nhìn tài khoản này có nhiều fan như vậy, em sẽ không cảm thấy cô đơn nữa.” Mai Hạ Văn cười rất tươi, cặp kính gọng vàng làm nổi bật tướng mạo nho nhã khôi ngô của cậu ta.

 

Trong nhà hàng không ngừng có những cô gái liếc mắt nhìn Mai Hạ Văn, rõ ràng họ rất hứng thú với cậu ta.

 

Những lời khác của Mai Hạ Văn, Cố Niệm Chi đều không nghe lọt, duy chỉ có câu “Em sẽ không cảm thấy cô đơn nữa” này, làm cô rất xúc động.

 

“Em làm sao mà cô đơn được? Em về ký túc xá có ba chị, ra ngoài lại có lớp trưởng đi cùng, cô đơn bao giờ?” Cô vẫn cứng miệng không chịu thừa nhận.

 

Mai Hạ Văn mỉm cười không nói gì, con ngươi đen nhánh ở phía sau cặp kính gọng vàng dịu dàng nhìn cô.

 

Trong khoảnh khắc này, Cố Niệm Chi lại có cảm giác năm tháng thật bình yên tươi đẹp.

 

Cô ngồi bên cạnh Mai Hạ Văn, xuyên qua cửa sổ kính sát đất to như một mặt tường, nhìn ra muôn hồng nghìn tía bên ngoài, khe khẽ nở nụ cười.

 

Thấy cô cười, Mai Hạ Văn cũng cười theo, “Khi nào về anh sẽ viết một bài gửi lên đó, em xem kỹ vào nhé, tốt nhất là em viết một chút về những trải nghiệm tâm đắc nào đó ấy…”

 

“Ấy, không được đâu. Em chỉ biết xem, không biết viết.” Cố Niệm Chi liền vội vàng lắc đầu, “Em không phải kiểu văn nghệ sĩ, có ngòi bút lợi hại như lớp trưởng đâu.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.