Cố Niệm Chi cầm một hộp long nhãn từ trêи bàn trà trước mặt, lấy ra một viên, đưa đến trước mặt Âm Thế Hùng, “Anh Đại Hùng, anh ăn đi?”
Âm Thế Hùng há mồm cắn một miếng, nhẹ nhàng lưu loát, không hề chạm vào ngón tay Cố Niệm Chi.
Anh ta ngậm viên long nhãn nói không rõ ràng, “… Cảm ơn.”
“Anh Đại Hùng khách sáo với em làm gì.” Cố Niệm Chi cười tươi rói, tâm trạng tốt đến không thể tốt hơn được nữa, “Hôm nay ở quảng trường Trại Ngang anh nói những lời kỳ quặc dở dở ương ương kia, em đều không để trong lòng.”
Âm Thế Hùng chỉ muốn cười khổ, “Niệm Chi, dù em có không vui, anh cũng không trách em.”
“Anh Đại Hùng đừng nói thế. Chúng ta là thế nào chứ? Có thể cãi nhau mới là quan hệ tốt, đúng không? Mấy mối quan hệ khác, dùng từ ‘lịch thiệp’ thật ra chỉ là lời khách sáo thôi, phải là lạnh lùng, băng giá mới đúng.” Cố Niệm Chi ném một viên long nhãn vào trong miệng mình. Hương vị hoa quả thuần khiết thấm nhuần vị giác, cô chỉ thiếu nước có kêu meo một tiếng rồi nằm cuộn tròn lại mà thôi.
“Em biết là tốt rồi.”
Âm Thế Hùng thở dài, tay không ngừng lau tóc cho Cố Niệm Chi, nhưng lại không biết nên nói từ đâu.
Trong phòng yên tĩnh trong chốc lát, Cố Niệm Chi cảm thấy càng kỳ quái hơn.
Khi mà cô ở chung với Âm Thế Hùng, trước nay chưa từng tẻ ngắt như thế này bao giờ…
“Không biết là cơm tất niên hôm nay có món gì ngon nhỉ.” Cố Niệm Chi đành phải nói, “Còn có anh Tiểu Trạch nữa, năm nay anh ấy không về nhà ăn Tết sao? Sao lại không về? Em nhớ năm ngoái chính anh ấy ở lại trụ sở, anh Đại Hùng về nhà mà.”
Nhắc tới Triệu Lương Trạch, cuối cùng Âm Thế Hùng cũng có thể nói chuyện được.
Anh ta không chút do dự “bán” cái bí mật nhỏ của Triệu Lương Trạch cho Cố Niệm Chi, “Tiểu Trạch sao? Chính bản thân cậu ấy không muốn về thôi. Lần nào về cũng đều bị người trong nhà thúc giục lấy vợ, bắt đi xem mắt khắp nơi. Cậu ấy khổ không tả nổi nên đành phải mượn cớ không về nhà.”
Cố Niệm Chi bị chọc cười, “Hả? Anh Tiểu Trạch còn cần phải đi xem mắt sao? Nhân tài như anh ấy ra ngoài sẽ có một đống các cô gái nhào tới ấy chứ?!”
Cố Niệm Chi có lòng tin với Triệu Lương Trạch thế này khiến cho Âm Thế Hùng chỉ muốn cười ầm lên thôi.
“Thật sự có sao? — Sao không thấy em nhào vào anh Tiểu Trạch của em thế? Em không phải là con gái à?”
“Em á?” Cố Niệm Chi chỉ vào mũi mình, “Sao em có thể nhào vào anh Tiểu Trạch được chứ? Anh ấy là anh của em mà! Anh ruột đấy!”
“Ruột cái con khỉ ấy!” Âm Thế Hùng không nhịn được, “Cậu ta với em thì ruột thịt cái gì?!”
“Ơ! Anh Đại Hùng ghen sao?” Cố Niệm Chi cố ý trêu chọc Âm Thế Hùng, “Em cũng coi anh là anh ruột mà. Hai anh đều nhau, không phân biệt anh cả, anh hai nhé. Đừng có chó chê mèo lắm lông!”
“Hừ! Con nhóc nhà em dám lên mặt à!” Âm Thế Hùng cố ý cầm chặt khăn mặt trong tay khiến cho Cố Niệm Chi phải bảo vệ lấy tóc mình, bất mãn quay đầu trừng mắt nhìn anh ta, “Anh Đại Hùng nếu không muốn lau tóc cho em thì cứ nói thẳng đi, làm mấy trò tiểu xảo đó sau lưng thì sao là anh hùng hảo hán chứ!”
“Được rồi, được rồi, trêu em thôi mà. Tóc em cũng sắp khô rồi, sấy máy sấy thêm một chút nữa là được.” Âm Thế Hùng thấy Cố Niệm Chi sắp nổi giận nên cũng không trêu cô nữa, buông lỏng tay ra, lấy khăn mặt xuống, lau lau mái tóc dài còn hơi ướt của Cố Niệm Chi, “Niệm Chi này, anh, Hoắc thiếu và Tiểu Trạch đều nhìn em lớn lên, anh và Tiểu Trạch coi em như em ruột mình vậy. Hoắc thiếu thì càng coi em như con cháu trong nhà mình ấy. Em quên anh ấy luôn bảo em gọi anh ấy là chú sao? Sao gần đây lại không gọi nữa?”
Câu hỏi của Âm Thế Hùng khiến cho Cố Niệm Chi bị nghẹn lại, gần như không nói được nên lời.
Quan hệ giữa cô và Hoắc Thiệu Hằng, giờ vẫn chưa phải là lúc công khai. Mà kể cả có muốn công khai, Cố Niệm Chi cũng sẽ hoàn toàn nghe theo Hoắc Thiệu Hằng. Địa vị của anh ấy đặc thù, Cố Niệm Chi không muốn gây phiền toái cho anh ấy, hơn nữa cô cũng tín nhiệm anh ấy trăm phần trăm.
Cho nên cô không có cách nào phản bác lại Âm Thế Hùng, chỉ gật đầu một cái cho qua chuyện, “Em biết, em biết hết. Các anh đều vì tốt cho em, đặc biệt là Hoắc thiếu.”
“Em biết thế là được rồi.” Âm Thế Hùng lại một lần nữa vỗ đùi mình, “Hoắc thiếu thương em, cái kiểu tình cảm như với con cháu trong nhà ấy. Sau này em có bạn trai, kết hôn xuất giá, chắc chắn Hoắc thiếu sẽ cho em một cái hồng bao thật lớn.”
Khóe miệng Cố Niệm Chi giật giật hai cái, trong lòng không vui vẻ chút nào, đứng lên quay người nhìn Âm Thế Hùng, “Anh Đại Hùng, sao đột nhiên lại quan tâm tới chuyện chung thân đại sự của em như vậy? Em mới mười tám tuổi thôi, sao anh đã nghĩ đến chuyện kết hôn xuất giá rồi? Mặc dù pháp luật quy định nữ giới đủ mười tám tuổi là được kết hôn, nhưng anh Đại Hùng à, anh muốn em kết hôn sớm như thế sao? Xã hội hiện đại làm gì có cô gái nào mới mười tám tuổi đã kết hôn cơ chứ?”
Âm Thế Hùng không đề phòng, bất chợt bị Cố Niệm Chi vặc ngược lại một câu, luống cuống quá vội cười làm hòa, “Anh không nói em sẽ lập tức kết hôn. Cứ tìm bạn trai trước, qua lại tìm hiểu, tiếp xúc thêm một chút, sau hai năm rồi kết hôn không tốt sao?”