Ngày mai là Giao thừa, ra ngoài đi dạo một vòng, coi như là đi sắm Tết.
Tống Cẩm Ninh và Hoắc Quan Thần đã ly hôn nên căn bản là anh không có ý định về nhà họ Hoắc ăn Tết, bởi vậy năm nay Hoắc Thiệu Hằng định sẽ ở lại biệt thự đón Giao thừa cùng với Cố Niệm Chi và Tống Cẩm Ninh.
Mặc dù anh có lính công vụ, chuyện sắm Tết chẳng qua là chuyện một câu nói, nhưng ý nghĩa của việc ăn Tết, chính là niềm vui khi tự mình chuẩn bị và đón Tết…
Quả nhiên suy nghĩ của Cố Niệm Chi cũng bị đánh lạc hướng, “Đúng thế! Mai là Giao thừa rồi! Liệu các cửa hàng có đóng cửa không nhỉ?”
“Không đâu. Chắc cũng phải mở cửa đến mười giờ tối.” Hoắc Thiệu Hằng không chắc chắn lắm, nhưng nếu mà có đóng cửa thật, vậy tìm người mở ra là được.
Anh nhớ rõ mình có một tên bạn từ nhỏ mở một cái trung tâm thương mại thì phải.
“Hoắc thiếu, sáu năm nay anh không về nhà ăn Tết rồi, năm nay cũng định không về sao?”
Cố Niệm Chi còn chưa biết dự định của Hoắc Thiệu Hằng nên không nhịn được hỏi một câu.
Dù sao thì đó cũng là người thân của Hoắc Thiệu Hằng.
Sáu năm qua, mỗi dịp lễ Tết, nếu như Hoắc Thiệu Hằng không có nhiệm vụ, đều là Cố Niệm Chi đón Tết với anh.
Năm nay đã trở lại Đế đô, về nhà họ Hoắc cũng chỉ tốn một tiếng đi xe, Cố Niệm Chi không biết Hoắc Thiệu Hằng định tính toán thế nào.
Hoắc Thiệu Hằng nói thẳng với cô, “Năm nay, anh ở đây ăn Tết thôi, cùng với em và mẹ của anh, thêm cả Đại Hùng nữa.”
Hai thư ký đời sống của anh, thay phiên nhau trực Tết. Năm ngoái là Đại Hùng về nhà ăn Tết, năm nay tới lượt Tiểu Trạch.
“A? Thật sao?!” Vẻ phiền muộn của Cố Niệm Chi biến mất sạch sành sanh, hoa chân múa tay trong chăn, “Vậy ngày mai em phải mua thật nhiều đồ, chúng ta phải đón một cái Tết thật vui mới được!”
“Em muốn tự chuẩn bị à?” Hoắc Thiệu Hằng đứng lên, “Vậy thì phải ngủ sớm đi.”
“Ừm, em ngủ đây, Hoắc thiếu ngủ ngon nhé.”
Cố Niệm Chi cười tủm tỉm tạm biệt anh.
“Chúc em ngủ ngon.”
Hoắc Thiệu Hằng đi ra ngoài, đầu tiên là đóng cửa phòng ngủ lại, sau đó đóng tiếp cửa của bộ phòng khép kín.
Anh đứng trêи hành lang một lúc, sau đó mới về phòng mình ở đối diện. Bước vào trong phòng, Hoắc Thiệu Hằng lại muốn hút thuốc lá.
Anh đi qua phòng khách ra ngoài ban công, lấy bật lửa ra, châm một điếu thuốc rồi đứng trêи ban công hút.
Cảm giác kϊƈɦ động sôi trào của tâm trạng và thân thể anh dần dần bình tĩnh lại. Trêи ban công lộ thiên tối om đó, chỉ còn có đốm lửa của điếu thuốc đang cháy trêи tay anh.
Mấy binh sĩ đang mai phục cách đó không xa thấy trêи sân thượng của dinh thự Thủ trưởng đột nhiên xuất hiện khác lạ, vội vàng nhìn vào ống nhòm, tới khi thấy rõ là Hoắc Thiệu Hằng mới thở phào một hơi.
Tuy trong lòng vô cùng tò mò, nhưng vì kỷ luật, bọn họ không thể nói chuyện, cho nên đành phải kìm nén trong lòng, dùng ống nhòm chụp lại hình ảnh rồi truyền lên hệ thống đám mây…
***
Triệu Lương Trạch ngồi một mình ở phòng điều khiển trung tâm, vừa theo dõi các hệ thống trực ban, vừa lơ đãng viết chương trình phần mềm.
Âm Thế Hùng gõ cửa một cái rồi đứng ở cửa ra vào hỏi anh ta, “Năm nay cậu về nhà ăn Tết sao?”
Bọn họ là thư ký đời sống của Hoắc Thiệu Hằng, có thể thay phiên nhau về nhà ăn Tết.
Năm ngoái là Âm Thế Hùng về, năm nay đổi lại thành Triệu Lương Trạch.
Biểu lộ trêи mặt Triệu Lương Trạch không tốt lắm, mặt anh ta sa sầm xuống, lắc đầu, “Năm nay tôi không muốn về nhà, ở đây ăn Tết với nhóm Hoắc thiếu và Niệm Chi thôi.”
“Rốt cuộc cậu làm sao thế?” Âm Thế Hùng đi vào, kéo một cái ghế tới, ngồi xuống bên cạnh anh ta, “Mấy ngày trước đột nhiên nổi giận với Niệm Chi, hôm nay lại nói không về nhà ăn Tết. Đã hai năm cậu không về nhà rồi, bố mẹ cậu không nhớ cậu sao?”
Triệu Lương Trạch cười ha ha hai tiếng, cũng không quay đầu lại, nói, “Có về thì cũng chỉ giục tôi cưới vợ mà thôi, không về còn hơn, miễn cho bọn họ cãi nhau ầm ĩ cả Tết.”