Cơ thể của anh rất cường tráng, một cánh tay đã có thể đỡ cả người của cô, một tay khác khóa chặt trước ngực Cố Niệm Chi, ra sức càn quét, xoa vuốt khiến người cô run rẩy, đến cả trái tim dường như cũng đang run theo.
Sức anh mạnh như thế, hai con thỏ mềm mại trước ngực đã không còn hình dạng gì nữa rồi. Lẽ ra sẽ phải rất đau đớn, nhưng sự giày vò mãnh liệt của anh lại hóa giải cơn đau trướng trước ngực cô một cách lạ kỳ.
Cố Niệm Chi rất xa lạ với loại cảm giác này, nhưng lại hoàn toàn không chút bài xích nó.
Kiểu da thịt thân mật dán sát vào nhau thế này mới khiến cô có cảm giác bọn họ đang yêu nhau, là một đôi tình nhân.
Cô vòng tay qua cổ Hoắc Thiệu Hằng, cảm nhận từng múi cơ rắn chắc của anh rồi lại lặng lẽ trượt từ cổ xuống bờ vai anh.
Bàn tay nhỏ nhẹ ấn vào vai của Hoắc Thiệu Hằng, thật sự quá cứng, cô không nhịn được lại dùng sức mà ấn mạnh xuống, nhưng không ngờ rằng cô vừa ấn mạnh một cái thì lực tay của Hoắc Thiệu Hằng lại càng mạnh hơn.
Trong cổ họng cô phát ra tiếng rêи rỉ mê người, chờ đợi khoảnh khắc Hoắc Thiệu Hằng không kiềm chế nổi nữa mà nấu gạo thành cơm với cô…
Đúng là Hoắc Thiệu Hằng đã rất trầm mê rồi.
Anh cố gắng muốn lãng quên đoạn trí nhớ kia, nhưng thân thể của anh lại vô cùng thành thật. Vừa chạm vào cô, cơ thể anh đã lập tức nhớ lại toàn bộ ký ức đêm đó.
Cái đêm cực kì hỗn loạn nhưng vô cùng nóng bỏng đó, cái cảm giác thân mật và khăng khít đó, căn bản không thể nghĩ đến được. Chỉ cần tưởng tượng một chút thôi, anh sẽ không thể kiềm chế nữa.
Cố Niệm Chi căng thẳng đến chết đi được. Cô ghé vào tai anh khẽ nói, “… Hoắc thiếu, em vẫn là lần đầu tiên…”
Lần đầu tiên…
Ba chữ này như một chậu nước lạnh, dội cho Hoắc Thiệu Hằng tỉnh táo lại.
Anh ngừng tay lại, toàn thân không nhúc nhích nữa, cúi đầu xuống chạm vào đầu Cố Niệm Chi, nặng nề thở dốc vài tiếng.
Vừa rồi anh đã quá mất kiềm chế…
Hoắc Thiệu Hằng mím môi thật chặt, quơ tay kéo chiếc áo choàng tắm màu hồng treo trêи cửa phòng tắm xuống, trùm cả người Cố Niệm Chi lại, sau đó mở cửa phòng tắm, bế cô ra ngoài.
Anh đặt cô lên giường, kéo chăn đắp kín cho cô, đứng dậy đi lấy một chiếc áo thun đen, ném tới bên cạnh gối Cố Niệm Chi, “Em thay áo rồi ngủ sớm đi, mai còn ra ngoài dạo phố nữa.”
Cố Niệm Chi cũng thở khẽ trong chăn, cô mê mẩn nhìn Hoắc Thiệu Hằng chằm chằm, trong lòng không biết rõ mình đang vui vẻ hay hối hận nữa.
Chỉ còn thiếu một chút, thiếu một chút chút nữa thôi là cô đã có thể trở thành người của anh rồi…
Cô rất muốn dâng hiến chính mình cho Hoắc Thiệu Hằng, bởi vì cô yêu anh, muốn ở bên anh, muốn làm anh vui vẻ, như thế chính cô mới có thể vui vẻ.
“Hoắc thiếu…” Cố Niệm Chi cắn môi, ở trong chăn cởi áo choàng tắm rồi ném ra, lấy chiếc áo thun màu đen kia mặc vào, thì thào nói, “… Anh không thích em sao?”
Hoắc Thiệu Hằng xoa đầu cô, “Đừng nghĩ lung tung.”
Cố Niệm Chi muốn hỏi anh vừa rồi vì sao lại dừng lại, rõ ràng anh đã ý loạn tình mê như thế, nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng tình cảm.
Cố Niệm Chi biết Hoắc Thiệu Hằng là một người đàn ông vô cùng lý trí, tự kiềm chế đến mức khó có thể tưởng tượng được.
Nhưng nghĩ tới lý trí của anh vẫn còn có thể chiến thắng được tình cảm của anh dành cho mình, trong lòng cô lại đủ các cảm giác khó tả.
Cứ như thể… vừa rồi Hoắc Thiệu Hằng không “bùng phát thú tính” chính là không yêu cô vậy…
Cô cũng biết thật ra suy nghĩ này là không đúng, là cực đoan, thậm chí là cố ý gây sự, nhưng cô thật sự không nhịn được.
Hoắc Thiệu Hằng không muốn nói tiếp về chuyện này với cô nữa, nghiêng người ngồi xuống mép giường của cô, chỉnh lại chăn cho cô. Anh thản nhiên nói sang chuyện khác như không có gì xảy ra, “Ngày mai em muốn đi chơi chỗ nào? Đã nghĩ ra chưa?”
Cố Niệm Chi sững sờ, chậm rãi nghĩ tới chuyến đi chơi ngày mai, không nhịn được lại bật cười, “Em đã nghĩ rồi, muốn đi rất nhiều nơi, Hoắc thiếu phải đi cùng với em đấy!”