Cố Niệm Chi lắc đầu, “Em cảm thấy không tới mức này. Cho dù biết thì đã sao? Chẳng lẽ giết La Hân Tuyết rồi thì người khác sẽ không biết cô ta không phải con gái Hoắc Quan Nguyên ư? Em chưa từng thấy ai ngu như vậy. Hơn nữa, mẹ cô ta đã cất kĩ tờ giấy khai sinh này trong két sắt, Hoắc Quan Nguyên đã qua đời sáu năm mà vẫn chưa từng nói ra, vậy tức là bà ấy cũng không định nói.”
“Cho nên đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn à?” Trần Liệt hỏi tiếp một câu nữa, “Chắc là không trùng hợp như vậy chứ?”
“Quả thật không thể là trùng hợp được.” Cố Niệm Chi nắm tay lại chống cằm, “Em cần phải suy nghĩ cẩn thận xem nên sắp xếp vấn đề như thế nào để tìm ra chân tướng.”
Trông thấy dáng vẻ nhập tâm suy nghĩ của cô, Hoắc Thiệu Hằng đang ngồi bên cạnh quay sang yên lặng nhìn cô một lát rồi nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu cô, “Không nghĩ ra thì thôi, đừng hao tổn tinh thần quá nhiều.”
Anh bình tĩnh đứng dậy từ trêи ghế xô-pha, “Tiểu Trạch, cậu theo tôi vào đây. Tôi có một đĩa băng ghi hình, cậu nghĩ cách xem có thể khôi phục lại như cũ được không. Trần Liệt, cậu cũng vào đây, báo cáo DNA của cậu có chút vấn đề…”
Mọi người đi hết, chỉ để lại một mình Cố Niệm Chi ngồi ngẩn người trêи ghế xô-pha đặt bên ngoài văn phòng Hoắc Thiệu Hằng.
Cố Niệm Chi nhìn chằm chằm vào máy vi tính, nhìn vào tin nhắn số liệu thần bí trong điện thoại di động của Hoắc Quan Nguyên trêи màn hình, trong lòng cô bỗng nảy ra một suy nghĩ.
Bọn họ cũng đã đi nhầm đường rồi.
Vì sao chỉ điều tra điện thoại của Hoắc Quan Nguyên mà không điều tra điện thoại của La Hân Tuyết chứ?
Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com
Cô lập tức hưng phấn hẳn, đẩy cửa phòng làm việc của Hoắc Thiệu Hằng ra, nói lớn: “Hoắc thiếu! Chúng ta phải nộp đơn lên tòa án, yêu cầu công ty di động cung cấp cả bản ghi chép thông tin trong điện thoại di động trước đây của La Hân Tuyết nữa!”
Hoắc Thiệu Hằng, Trần Liệt và Triệu Lương Trạch đồng loạt ngẩng đầu nhìn cô.
Một lát sau, Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, nói với Triệu Lương Trạch: “Tiểu Trạch, cậu đi làm chuyện này giúp Niệm Chi đi.”
“Vâng, thưa Thủ trưởng!”
Có Triệu Lương Trạch ra mặt, chuyện này cũng được xử lý nhanh hơn.
Tới buổi chiều, bản ghi chép thông tin trong chiếc điện thoại di động trước đây của La Hân Tuyết đã được đưa tới trước mặt Cố Niệm Chi.
Nhìn vào bản ghi chép thông tin với một dãy số dày đặc trước khi La Hân Tuyết qua đời mấy hôm, Cố Niệm Chi cười khẽ một tiếng.
“Bạch Cẩn Nghi, bà chết chắc rồi.”
***
Điện thoại cá nhân của Hoắc Quan Nguyên đã được tìm thấy trong văn phòng của Bạch Cẩn Nghi, kèm theo đống bản thảo số liệu tính toán được đặt chung trong két sắt, tất cả đều bị đưa tới Tòa án trung cấp Đế đô, đặt trước mặt thẩm phán chịu trách nhiệm thẩm tra xử lý vụ án này.
Tới ngày mở phiên tòa, Cố Niệm Chi đứng trêи tòa án, cầm chiếc điện thoại di động kia hỏi Bạch Cẩn Nghi: “Nhà Vật lý Bạch, xin hỏi tại sao điện thoại cá nhân trong di vật của Đại tá Hoắc Quan Nguyên lại xuất hiện ở chỗ của bà?”
Sắc mặt Bạch Cẩn Nghi lúc đỏ lúc trắng, ánh mắt trốn tránh, lúng túng nói: “Là do La Hân Tuyết đưa cho tôi.”
“Bà nói dối! Mẹ tôi tuyệt đối sẽ không đưa bất kỳ di vật nào của bố tôi cho người khác!” Hoắc Gia Lan một mực phủ nhận, “Rõ ràng là bà đã trộm nó từ chỗ mẹ tôi! Vào cái đêm trước hôm mẹ tôi chết, tôi đã tận mắt nhìn thấy bà chạy ra từ phòng bà ấy! Trong phòng còn bị lật tung vô cùng lộn xộn, chính bà đã lấy điện thoại di động của bố tôi đi!”
Cố Niệm Chi lẳng lặng nhìn Hoắc Gia Lan và Bạch Cẩn Nghi đôi co, thình lình đặt ra câu hỏi: “Hoắc Gia Lan, tại sao Bạch Cẩn Nghi phải đợi sáu năm sau khi bố cô qua đời mới lấy điện thoại di động của bố cô? Thật sự không phải là mẹ cô tự mình đưa cho Bạch Cẩn Nghi sao?”
“Đúng vậy! Nếu như tôi muốn lấy, trước kia bố cô đã tặng cho tôi rồi!”
Bạch Cẩn Nghi không ngờ Cố Niệm Chi lại nói giúp mình, lập tức buột miệng nói theo.
“Bà đừng tự đề cao bản thân nữa. Bà yêu thầm bố tôi cả một đời, bố tôi thậm chí còn không thèm nhìn bà một lần.” Hoắc Gia Lan liếc nhìn Bạch Cẩn Nghi với ánh mắt vô cùng khinh bỉ, “Cho dù bà quỳ xuống van xin bố tôi, bố tôi cũng sẽ không đưa chiếc điện thoại di động này cho bà. Huống chi cục pin trong chiếc điện thoại đó, còn là do người trong lòng bố tôi làm cho ông ấy, ông ấy tuyệt đối sẽ không…”
Hoắc Gia Lan nói xong liền biết hỏng bét rồi, cô ta vội vàng lấy tay che miệng mình lại, chán nản cúi đầu xuống.
“Người trong lòng của bố cô ư? Chẳng lẽ không phải là mẹ của cô sao?”
Cố Niệm Chi hạ thấp giọng hỏi.
Khóe miệng Hoắc Gia Lan giật giật, cô ta nhắm chặt mắt lại, không chịu nói tiếp.