Cô mở cửa xe, xoay người muốn lên xe, nhưng khóe mắt lại liếc thấy một chiếc ô tô Masserati màu xanh thẫm cực kì khí thế đang đỗ ở vị trí cuối phố.
Đây vốn là kiểu xe đua nổi loạn nhưng lại bị cái màu sắc rất khiêm tốn thu mình này dìm xuống triệt để.
Nếu không phải Cố Niệm Chi tinh mắt thì không thể nào vừa liếc một cái đã nhìn ra đây là một chiếc xe Masserati.
Khi cô xoay người, bởi vì nhìn thấy chiếc xe này mà thoáng dừng lại một chút. Lúc này, dường như người ngồi trêи chiếc xe Masserati ấy cũng cảm nhận được nên đẩy cửa xe ra. Một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác lông cừu hơi dài màu xanh thẫm như chiếc xe bước từ trong xe ra, trêи mặt anh ta cũng đeo một cặp kính râm lớn, che hết nửa gương mặt.
Anh ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Niệm Chi, khí thế lạnh lùng, thờ ơ, chắp tay sau lưng, khẽ gật đầu với cô.
Cố Niệm Chi hơi giật mình, tuy anh ta đeo kính đen, nhưng cô vẫn nhận ra người nọ chính là Hà Chi Sơ.
Anh ta tới đây làm gì?
Trong đầu Cố Niệm Chi đang suy nghĩ xem có nên qua đó chào hỏi không hay là làm như không trông thấy. Khi cô còn đang rối rắm thì nhìn thấy cửa xe bên kia của chiếc Maserati bật mở, Ôn Thủ Ức bước từ bên kia ra.
Cố Niệm Chi không kịp nghĩ nhiều, vội vàng kéo cửa xe của mình rồi ngồi vào trong xe.
Lúc Ôn Thủ Ức bước xuống, Cố Niệm Chi đã lên xe rồi, cô ta không nhìn thấy Cố Niệm Chi, mà ánh mắt của Hà Chi Sơ cũng đã dời đi, nhìn về phía cửa chính của Sở Vật lý năng lượng cao. Ôn Thủ Ức còn không kịp chú ý tới chiếc xe Cố Niệm Chi đang ngồi.
Triệu Lương Trạch cũng nhìn thấy Hà Chi Sơ và Ôn Thủ Ức. Thấy Cố Niệm Chi trưng ra vẻ mặt không muốn nói nhiều, anh ta bèn lập tức bảo tài xế lái xe rời khỏi chỗ này.
Xe của Cố Niệm Chi và Triệu Lương Trạch chạy qua trước mặt Hà Chi Sơ và Ôn Thủ Ức, nhưng Hà Chi Sơ không hề nhìn xe của Cố Niệm Chi, mà hơi nghiêng đầu, nghe Ôn Thủ Ức nói với anh ta: “Đúng là tín hiệu đã biến mất ở đây.”
Hà Chi Sơ nhìn quanh bốn phía, sau đó xoay người đi vào trong xe.
Ôn Thủ Ức cũng quay trở lại xe rồi lái xe rời đi.
***
Quay về Trụ sở chính của Cục tác chiến đặc biệt, Cố Niệm Chi bất ngờ khi nhìn thấy Trần Liệt đã tới.
“Anh Trần, sao hôm nay lại có thời gian rảnh thế?” Cố Niệm Chi vô cùng vui mừng mang đồ uống tới cho Trần Liệt, “Anh muốn uống cà phê hay trà?”
“Trà là được rồi.” Trần Liệt cười hì hì ngồi trêи ghế xô-pha, lại nói tiếp: “Anh tới đưa kết quả xét nghiệm DNA cho Hoắc thiếu.”
“Ồ?” Cố Niệm Chi vội vàng xoay người, đặt một ly trà xanh lên bàn trà trước mặt Trần Liệt, “Đã có kết quả xét nghiệm rồi sao?”
“Dĩ nhiên là đã xét nghiệm ra rồi. Không phải hiện nay làm xét nghiệm DNA chỉ là chuyện nhỏ mất vài phút thôi sao?” Trần Liệt mỉm cười làm động tác búng tay.
“Tóm lại chuyện đó là thế nào ạ?”
Cố Niệm Chi tò mò chết đi được.
“Còn có thể thế nào được nữa?” Trần Liệt cười ha ha, “Hoắc Gia Lan không phải là con của Hoắc Quan Nguyên.”
“Thật á?!” Suy đoán của Cố Niệm Chi đã được chứng thực, cô kϊƈɦ động đến nỗi mặt đỏ bừng lên, màu đỏ ửng lan đến tận cổ, “Vậy có phải con gái La Hân Tuyết không?”
“Phải, cô ta là con gái La Hân Tuyết, nhưng không phải con gái Hoắc Quan Nguyên.” Trần Liệt ngồi sõng xoài trêи ghế xô-pha, “Thật sự là mệt chết anh mất thôi.”
“Cậu xác định là cậu đã dùng đúng mẫu máu của hai vợ chồng bác cả tôi làm xét nghiệm chứ?”
Hoắc Thiệu Hằng đã tới, anh ngồi xuống bên cạnh Cố Niệm Chi, liếc mắt nhìn Trần Liệt.
“Tất nhiên rồi. Sao mà sai được? Hoắc Quan Nguyên là quân nhân, trong Bệnh viện Quân y có mẫu máu của ông ấy. Còn về phần La Hân Tuyết à… ha ha… Mười năm trước tôi đã giữ lại một ống mẫu máu của bà ấy rồi.”
Trần Liệt đan xoắn hai tay vào nhau, khớp xương kêu răng rắc.
“Nếu vậy thì có thể giải thích được rồi.” Cố Niệm Chi thở dài, “Trêи tờ giấy khai sinh La Hân Tuyết để lại, chắc chắn có tên bố ruột của Hoắc Gia Lan, cho nên Hoắc Gia Lan không muốn bị người khác nhìn thấy. Hoặc là cô ta đã hủy tờ giấy khai sinh đó từ lâu, hoặc là cô ta đã giấu nó ở một chỗ khác.”
“Nói vậy chẳng lẽ cô ta cũng có hiềm nghi sát hại La Hân Tuyết ư?”
Triệu Lương Trạch cũng đã tới, vừa nghe thấy lời của Trần Liệt và Cố Niệm Chi xong liền để mặc cho trí tưởng tượng của mình bay xa…