Suốt mười năm nay, kỹ thuật chiết graphene vẫn không có đột phá lớn, chứng tỏ người trộm điện thoại di động không thể phục chế được thành quả của Tống Cẩm Ninh.
Cũng chứng tỏ có khả năng người đó không biết vấn đề mấu chốt trong thành quả của Tống Cẩm Ninh đạt được nằm ở chỗ viên quặng graphit có kết cấu đặc biệt kia.
“Bác Tống, bác cảm thấy, chỉ vì cục pin điện thoại di động này, liệu có khả năng khiến cho người ta giết người không?”
Cố Niệm Chi nghiêng đầu nhìn công thức toán học và công thức phân tử xuất hiện đầy trêи màn hình máy vi tính của Tống Cẩm Ninh như đang nhìn thiên thư.
Tống Cẩm Ninh suy nghĩ một chút, “Nếu như kỹ thuật chiết graphene thật sự có tính đột phá để phát triển, nhà tư bản vì lợi nhuận chuyện gì cũng có thể làm được. Nhưng mà, cháu phải nhớ rằng, kỹ thuật này không hề có chút đột phá nào, cho nên, bác không nghĩ rằng chuyện giết người là điều cần thiết.”
“Nhưng mà người khác có biết đâu ạ…” Cố Niệm Chi bắt đầu suy đoán trạng thái tâm lý của hung thủ, “Có lẽ kẻ đó cho rằng bác tìm được điểm đột phá quan trọng, cuối cùng bí quá hóa liều nên đi trộm điện thoại, kết quả phát hiện không thu hoạch được gì thì sao.”
Tống Cẩm Ninh mỉm cười lắc đầu, “Nếu như người mà cháu nói là Bạch Cẩn Nghi thì bác cảm thấy bà ta sẽ không làm như vậy. Bà ta cũng là người trong nghề, năm đó, lúc bác làm pin, bà ta cũng biết, nếu như muốn trộm kỹ thuật thì đã trộm từ sớm rồi.”
Sẽ không chờ tới sáu năm sau khi bọn họ gặp chuyện không may mới trộm, lại còn phải giết người cướp của nữa.
“Hả? Bà ta biết chuyện bác làm cục pin này à? Vậy tức là, bà ta cũng biết bác dùng quặng graphit đặc biệt để làm ạ?”
“Ừ.”
Cố Niệm Chi nghiêng đầu dựa vào vai Tống Cẩm Ninh không nói lời nào.
Được rồi, hình như con đường này không trôi chảy.
Chẳng lẽ hung thủ thật sự không phải là Bạch Cẩn Nghi sao?
Hoặc cũng có thể, hung thủ đúng là Bạch Cẩn Nghi, nhưng bà ta lấy điện thoại di động riêng của Hoắc Quan Nguyên đi là vì mục đích khác chăng?
Ngón tay của Cố Niệm Chi gõ xuống mặt bàn máy vi tính của Tống Cẩm Ninh như có như không. Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà khiến cho sáu năm sau Bạch Cẩn Nghi bí quá hóa liều phải giết người cướp của chứ?
***
Sau khi rời khỏi phòng của Tống Cẩm Ninh, Cố Niệm Chi không về phòng mình mà cầm máy tính tới văn phòng Hoắc Thiệu Hằng lần nữa.
Trời đã tối nhưng đèn đuốc trong tòa nhà văn phòng vẫn sáng trưng.
Nhân viên công tác trong tòa nhà văn phòng này đều là làm luân phiên ba ca, một ngày hai mươi tư tiếng đồng hồ, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, lúc nào cũng đều có người ở đây.
Đám người Hoắc Thiệu Hằng thường xuyên không ngủ suốt mấy ngày mấy đêm lại càng là chuyện bình thường.
“Niệm Chi lại tới nữa à? Tới nhận đòn phải không?” Triệu Lương Trạch xắn tay áo lên, ‘nhe răng cười’ đi về phía đối diện.
Cố Niệm Chi tỏ vẻ ‘sợ hãi’, lập tức chạy tới văn phòng Hoắc Thiệu Hằng, khóa trái cửa lại, đắc ý giơ nắm đấm về phía Triệu Lương Trạch ở bên ngoài.
Triệu Lương Trạch hoa tay múa chân trước cánh cửa văn phòng Hoắc Thiệu Hằng mấy cái rồi cũng đành bỏ cuộc. Vốn dĩ anh ta cũng chỉ muốn đùa giỡn Cố Niệm Chi mà thôi.
Cố Niệm Chi xoay người, nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng ngồi ở phía sau bàn làm việc. Ánh sáng từ đèn trần rọi xuống, phủ lên mặt anh bóng mờ sáng sáng tối tối, làm nổi bật những đường nét khôi ngô sắc nét như pho tượng của anh.
Hai mắt Hoắc Thiệu Hằng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, hai tay gõ bàn phím cực nhanh, trêи đầu đeo một bộ tai nghe có kĩ thuật chống nhiễu sóng giống như đang trò chuyện cùng ai đó.
“Em đến rồi à?” Hoắc Thiệu Hằng chào hỏi với cô nhưng không ngẩng đầu lên, “Ngồi đi.”
Cố Niệm Chi ngồi xuống ghế xô-pha hình vòng ở giữa văn phòng của Hoắc Thiệu Hằng.
Cô đặt laptop lên bàn trà, nghiêng mặt nháy mắt làm mặt quỷ với vách tường trong suốt của văn phòng. Nhưng người ở bên ngoài hoàn toàn không nhìn thấy người ở bên trong, nó cũng giống như vách tường kính một chiều bên phòng thẩm vấn vậy.
Lúc Cố Niệm Chi ở bên ngoài đã phát hiện điều này, vậy nên sau khi vào trong mới dám trắng trợn làm mặt quỷ với vách tường trong suốt một chiều như thế.
Cuối cùng Hoắc Thiệu Hằng cũng kết thúc cuộc trò chuyện và tắt chương trình trêи máy tính. Lúc ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy Cố Niệm Chi giơ bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn lên, nương theo ánh đèn tỏa ra từ phòng bên kia để tạo hình các loài động vật nhỏ, hắt bóng lên bức tường đối diện.