Chung quy vẫn là nhà khoa học, nói chuyện đều là lời ít mà ý nhiều, không hề nói lời dư thừa.
Cố Niệm Chi âm thầm khen ngợi Tống Cẩm Ninh trong lòng.
Cô mở laptop lên, cho Tống Cẩm Ninh xem danh sách di vật của Hoắc Quan Nguyên, nói tới chiếc điện thoại di động bị mất trong số các di vật của Hoắc Quan Nguyên, “Nhân chứng của Bộ Quốc phòng là lính công vụ năm đó của Đại tá Hoắc Quan Nguyên. Ông ấy nói pin trong chiếc điện thoại di động của Hoắc Quan Nguyên được nhà khoa học thiên tài nào đó thuộc Sở Vật lý năng lượng cao
thiết kế riêng. Khả năng dự trữ điện năng cực kì mạnh, nghe nói sạc điện một lần có thể dùng được tới mười năm… Có thật không ạ? Chuyện này nghe giống công nghệ đen quá rồi phải không ạ?!”
Trước đây Tống Cẩm Ninh chính là nhà khoa học của Sở Vật lý năng lượng cao. Tống Hải Xuyên, bố của bà ấy, lúc đó đang là Giám đốc Sở Vật lý năng lượng cao.
Nếu như muốn hỏi về “công nghệ đen” của Sở Vật lý năng lượng cao mười sáu năm trước thì chắc chắn Tống Cẩm Ninh biết rất rõ.
Tống Cẩm Ninh vừa nghe xong mấy lời này, biểu cảm trêи mặt bỗng trở nên ngỡ ngàng.
“Pin điện thoại sạc một lần có thể dùng được tới mười năm à…” Tống Cẩm Ninh khẽ thở dài, “Chỉ là một vật nhỏ trước đây bác đã từng làm cho Đại tá Hoắc thôi.””
Cố Niệm Chi nói không nên lời.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô!
Đây mới là nhà khoa học thiên tài có tiếng có miếng này!
Tùy tiện làm một đồ vật nhỏ mà đã có thể dẫn đầu thế giới mấy chục năm.
Dựa vào hiểu biết của Cố Niệm Chi, trước mắt, trêи Thế giới vẫn chưa xuất hiện loại pin sạc điện thoại nào lợi hại như vậy. Bình thường, sạc một lần dùng được mười ngày cũng đã là rất giỏi rồi. Đây lại còn dùng trong mười năm ư? Vật này chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng mà thôi…
Cố Niệm Chi ngồi xuống chiếc ghế xô-pha bên cạnh Tống Cẩm Ninh, nắm chặt tay của bà: “Nữ thần, bác cũng làm cho cháu một món đồ nho nhỏ như vậy đi! Cháu có thể trả tiền ạ!”
Đây là phát minh có “tiền đồ” đến mức nào chứ?!
Tống Cẩm Ninh cười khổ lắc đầu: “Ôi con bé này, cháu suy nghĩ đơn giản quá rồi. Nếu mà chế tạo dễ dàng như vậy, Sở Vật lý năng lượng cao bọn bác đã sớm xin cấp bản quyền sáng chế và bán ra thị trường kiếm được cả núi tiền ấy chứ.”
Cố Niệm Chi á khẩu.
Cô không hiểu lắm. Quả nhiên, Vật lý học là một bộ môn có học vấn vô cùng uyên thâm.
Tống Cẩm Ninh dẫn cô tới trước bàn máy vi tính của bà, cho cô xem một vài tài liệu.
“Vật liệu chủ yếu của loại pin này là graphene. Graphene là vật liệu 2D chỉ có độ dày bằng một lớp nguyên tử carbon, trạng thái chủ yếu là một màng phẳng do các nguyên tử carbon với liên kết sp2 tạo thành dàn tinh thể hình tổ ong. Graphene được tách ra từ tinh thể graphit (than chì), kỹ thuật phân tách vô cùng khó khăn. Năm đó, bác hoàn toàn dựa vào cách mài thủ công, phải mất bốn, năm năm mới lấy được một chút xíu để làm vật liệu của pin điện thoại di động. Lúc ấy, đúng lúc Đại tá Hoắc giúp bố bác một việc lớn nên bác đã mang cục pin này ra làm quà cảm ơn tặng cho ông ấy.”
Tống Cẩm Ninh tự động tiến vào chế độ học sinh thiên tài môn Vật lý, Cố Niệm Chi nghe xong hai mắt hiện lên hình hai chiếc hương muỗi: Tư duy của Tống Cẩm Ninh hoàn toàn rơi vào trạng thái khoa học, bà chỉ vào một trang web đang mở trêи màn hình máy vi tính: “Bác vừa tra thử một chút. Đến bây giờ, kỹ thuật chiết graphene vẫn không hề có đột phá, cho nên loại pin điện thoại này hoàn toàn không có khả năng sản xuất trêи quy mô lớn.”
Cố Niệm Chi vừa nghe tới chỗ phải mài bằng tay nhiều năm mới lấy được một chút vật liệu graphene thì lập tức dẹp bỏ suy nghĩ của mình: “Vậy thì thôi ạ, thế này thì phiền phức quá.”
“Ừ.” Tống Cẩm Ninh gật đầu, nói: “Khi đó cũng là nhờ sự trùng hợp ngẫu nhiên. Lúc Hoắc Quan Nguyên đi làm nhiệm vụ đã tìm được một viên quặng graphit có kết cấu đặc biệt, trêи bề mặt của nó có một lớp graphene có thể tách ra khá dễ dàng. Ông ấy đã tặng viên quặng đó cho bố bác, sau đó bố bác lại cho bác. Về sau trong lúc rảnh rỗi bác đã mài nó bằng cách thủ công, mới có thể lấy được một lớp tinh thể graphene chất lượng cao như vậy.”
Cố Niệm Chi nghe mà như lọt vào trong sương mù, hình nhang muỗi trong hai mắt càng nghiêm trọng hơn.
Cô vô cùng vất vả mới có thể duy trì vẻ mặt mỉm cười, sau khi nghe xong lời của Tống Cẩm Ninh, cuối cùng cô rút ra được hai kết luận.
Thứ nhất, viên quặng graphit có kết cấu đặc biệt này là do Hoắc Quan Nguyên tìm được.
Thứ hai, Tống Cẩm Ninh dùng viên quặng Hoắc Quan Nguyên tìm được để mài ra vật liệu chế tạo pin điện thoại, sau đó lại đưa nó cho Hoắc Quan Nguyên.
Coi như là vật về với chủ cũ.
Cho nên, người cảm thấy hứng thú với chiếc điện thoại này, thật ra là cảm thấy hứng thú với cục pin trong điện thoại chăng?
Cố Niệm Chi ngồi bên cạnh Tống Cẩm Ninh, trưng ra vẻ mặt vô cùng hào hứng với công thức phân tử graphene mà Tống Cẩm Ninh đang trình bày với cô, nhưng kỳ thật trong đầu đã rơi vào trạng thái hồn bay lên trời rồi.