Ngôn Thu Ánh như người chết đuối vớ được cọc, nhìn Đậu Hào Ngôn đầy hy vọng.
Thủ tướng Đậu nhìn sang hướng khác, ừ một tiếng: “Trước mắt vẫn phải án binh bất động chờ đợi thôi. Bên đó có người chết, phải để cho họ nguôi ngoai đã…”
“Tôi nhổ vào! Bên họ chết người thì liên quan gì đến Khanh Ngôn! Chẳng phải là do tên Hoắc Thiệu Hằng đó vô tích sự hay sao, nếu không thì làm sao lại chết người? Tự thằng đó không biết điều chỉnh, tự làm hỏng việc mà lại để Khanh Ngôn nhà ta chịu tội thay nó! Loại đàn ông lòng lang dạ sói đến thế, Khanh Ngôn nhà ta đúng là bị mù mới yêu phải nó.”
Ngôn Thu Ánh cực kì căm ghét Hoắc Thiệu Hằng, trước mặt chồng và con trai cũng không thèm giả vờ nữa. Bà ta chỉ hận không thể chỉ thẳng mặt Hoắc Thiệu Hằng mà chửi bới.
“Mẹ! Mẹ không muốn sống nữa hay sao!” Đậu Hào Ngôn cuống cuồng bịt miệng Ngôn Thu Ánh lại: “Bản thân mẹ vẫn còn có chuyện đấy. Giờ đang là thời điểm mấu chốt, mẹ đừng chọc tới Hoắc Thiệu Hằng nữa!”
“Mẹ thì còn có chuyện gì được? Hoắc Thiệu Hằng đã hại cả một đời con gái mẹ, chẳng lẽ còn dám làm hại mẹ nữa hay sao?”
Cứ nghĩ đến đứa con gái yêu dấu của mình bị chôn vùi cả một đời, Ngôn Thu Ánh lại không thể ngừng khóc được.
“Được rồi, đừng khóc nữa.” Thủ tướng Đậu phiền não xua tay: “Lúc đầu bà bảo lính của anh ta lấy trộm số ảnh đó ra còn chưa được sự đồng ý của tôi. Bây giờ, bốn đứa đó cũng bị tù chung thân rồi, bà nghĩ bà sẽ thoát được chuyện này hay sao?”
“À… Chuyện này cũng trách tôi ư?”
Ngôn Thu Ánh giận đến cả quên khóc. “Nếu không phải nhờ có ông thì chúng nó có vào được một đơn vị tốt như Cục tác chiến đặc biệt không? Tôi chỉ ngầm ám thị cho chúng nó giúp một chuyện nhỏ nhặt thôi mà. Chúng nó vừa không có vật chứng, vừa không có nhân chứng, chẳng lẽ chỉ cần dựa vào vài lời nói suông của chúng nó mà có thể định tội tôi hay sao!”
“Bà có chắc là không để sót sơ hở nào không?”
Thủ tướng Đậu thở phào nhẹ nhõm.
“Chắc chắn là không.”
Ngôn Thu Ánh làm việc rất thận trọng. Hơn nữa, bà ta đã đánh tiếng với vợ của mấy người đó. Mọi người đều ngầm hiểu rõ, sao có thể đổ tội lên đầu bà ta chứ?
Đậu Hào Ngôn cũng thở phào một tiếng: “Vậy thì tốt rồi. Mẹ à, những ngày này mẹ nên đi lại nhiều một chút, đặc biệt là mấy tổ chức từ thiện ấy. Lúc này, chúng ta nên lôi chúng ra cho báo chí và truyền thông nhìn thấy. Họ có muốn đụng đến mẹ cũng không thể không kiêng dè áp lực của dư luận được.”
Ngôn Thu Ánh tỉnh táo lại, nói ngay: “Đúng đúng đúng, đến lúc phải đi thăm cô nhi viện rồi… Hào Ngôn, con sắp xếp truyền thông báo chí tháp tùng cho mẹ, ngày mai mẹ sẽ đi.”
Thủ tướng Đậu gật đầu đồng ý: “Tôi đi họp trước đây, mọi người nhớ đừng quá sơ suất.”
“Biết rồi.”
**
Sáng sớm hôm sau, phu nhân Thủ tướng Ngôn Thu Ánh mặc quần áo giản dị đi xe buýt đến cô nhi viện thăm đám trẻ mồ côi.
Báo chí và truyền thông “tình cờ” gặp phu nhân Thủ tướng trên xe buýt, thế là đi theo cho đến tận cô nhi viện, chụp hình phu nhân Thủ tướng trò chuyện thân mật, thậm chí là chơi trò chơi cùng lũ trẻ.
Chính lúc Ngôn Thu Ánh cảm thấy đã sự tình đã ổn thỏa, có thể kết thúc hành trình để về phủ Thủ tướng rồi thì đột nhiên có một người phụ nữ trung niên tóc tai rối bù, mắt đỏ ngầu bất ngờ xông vào quỳ trước mặt Ngôn Thu Ánh.
Người phụ nữ đó vừa xông vào đã quỳ sụp xuống trước mặt Ngôn Thu Ánh gào khóc: “Bà Ngôn! Bà Ngôn! Xin bà hãy cứu chồng tôi với! Anh ấy vì nghe lệnh của bà mới đi trộm ảnh cho cô cả mà! Xin bà hãy cứu lấy anh ấy! Tôi xin dập đầu lạy bà!” Nói xong liền dập đầu liên tục đến mức trán đỏ tấy cả lên.
Ngay sau đó, các phóng viên từ ngoài cửa thi nhau ùa vào bên trong, bao nhiêu máy ảnh, máy quay hướng về phía Ngôn Thu Ánh và người phụ nữ đang dập đầu chụp lấy chụp để.
Ngôn Thu Ánh ngẩn người một lúc mới nhận ra người phụ nữ trung niên đó là vợ của một trong số bốn đồng phạm.
“Chị nói gì vậy? Tôi thành thật xin lỗi chị về chuyện này. Chỉ tại con gái tôi tùy ý làm bậy, mới làm liên lụy đến anh nhà chị.”
Ngôn Thu Ánh lập tức khóc lên, Đậu Hào Ngôn thấy tình hình trở nên bất lợi liền chen tới, đỡ Ngôn Thu Ánh rời đi.